Lời Lý Phàm nói trong Bố Chính đường trước đó tuyệt đối không phải nói ngoa. Tuy Triều Nguyên tông này quỷ dị vô cùng, nguy cơ trùng trùng, nhưng ở đời trước sau khi đám người Sóc Phong, Tô tiểu muội vào trong lại yên ổn quay về, tu vi của tất cả đều tăng lên một đại cảnh giới.
Không nhắc tới đời trước bởi vì nhân tố ngoài ý muốn Hà Chính Hạo trúc cơ, di tích này vốn nên bay khỏi biển Tùng Vân, đi về hướng châu Cửu Sơn vào neo định năm thứ hai mươi hai.
Cho nên lúc này vẫn yên tĩnh ẩn nấp dưới đoạn tầng.
Kế thừa toàn bộ ký ức của Độc Cô Hưng Thịnh Dược Vương tông, Lý Phàm tìm tòi một hồi cũng không tìm được dấu vết liên quan tới Triều Nguyên tông từ trong đó.
Không chỉ có thế, ngay cả Vân Thủy Thiên Cung được gọi là bá chủ biển Tùng Vân cũng y hệt.
Đều tra không ra tông này.
“Kỳ lạ, bất kể là Vân Thủy Thiên Cung hay là Triều Nguyên tông, dựa vào tư liệu trong Thiên Huyền Kính biểu hiện thì đều là tông môn tương đối có tiếng ở thời kỳ thượng cổ. Tuy nói không cách nào đánh đồng với thập tông Tiên đạo nhưng cũng tuyệt đối mạnh hơn Dược Vương tông một chút. Vì sao trong đầu đệ tử Dược Vương tông đều không có tin tức liên quan tới bọn họ chứ?”
“Chẳng lẽ bọn họ cũng không phải ở cùng một thời kỳ. Niên đại Vân Thủy Thiên Cung tồn tại gần hơn một ít?”
Lý Phàm thầm suy nghĩ một lúc vẫn không thể tìm tới đáp án. Ngược lại cảm thấy rất nhiều manh mối mâu thuẫn với nhau, có rất nhiều chỗ không hợp lý.
Tạm thời nhớ nó lại trong lòng, Lý Phàm nhìn đáy biển phía dưới, thi triển ra thần thông mới lĩnh ngộ ‘Phá Thiên Tâm Kiếm’.
Trong nháy mắt kế tiếp, trong dãy núi liên miên dưới đáy biển thình lình xuất hiện vô số luồng kiếm quang.
Sau khi chiếu sáng đáy biển đen kịt, tiếng nổ vang to lớn tức khắc không ngừng vang vọng.
Dãy núi nứt toác, từng vết nứt khổng lồ xuất hiện trong đáy biển.
Giống như trong phút chốc bị vô số kiếm quang xé rách, kỳ cảnh đáy biển kéo dài trăm dặm theo tâm niệm Lý Phàm vừa động lập tức triệt để tan rã, biến mất.
Mà trong trận hạo kiếp này, Lý Phàm cuối cùng cũng tìm được dấu vết Triều Nguyên tông ẩn giấu.
Không ngăn cản, chỉ đưa mắt nhìn quần thể kiến trúc di tích bay lên, vọt ra khỏi mặt nước.
Càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành hình dạng một động phủ đi về phía châu Cửu Sơn.
Sau khi Nguyên Anh, linh giác trong lòng Lý Phàm càng ngày càng nhạy bén. Trong nháy mắt khi nhìn thẳng vào di tích Triều Nguyên tông vừa rồi thậm chí ngay cả trong lòng hắn đều mơ hồ cảm thấy một tia nguy cơ chí mạng.
“Cơ duyên trong thiên hạ đếm mãi không hết, không cần thiết bất chấp nguy hiểm. Cứ để người trong thiên hạ đi vào xông xáo đi, chờ hoàn toàn làm rõ huyền hư trong đó lại nói.”
Lý Phàm đưa mắt nhìn Triều Nguyên tông rời đi, trong lòng nghĩ như vậy.
Tuy rằng bản thân Lý Phàm không để ý nhưng di tích Triều Nguyên tông vẫn gây ra sóng to gió lớn trong quần thể tu sĩ.
Chân trước vừa mới nói cho mọi người, có cơ duyên động phủ bay lên từ đáy biển xuất hiện. Thậm chí các tu sĩ còn chưa kịp rời hết khỏi Bố Chính đường, động phủ này đã xuất hiện.
Chuyện này cũng trùng hợp quá rồi!
Có tu sĩ thậm chí nghi ngờ, động phủ này có phải do Lý Phàm giả tạo để lần nữa bày ra năng lực tiên đoán quỷ thần khó lường của bản thân hay không.
Song rất nhanh loại cách nói này đã bị phủ định. Không có gì khác, khí tức tang thương cổ lão trong di tích Triều Nguyên tông tuyệt đối không giả được.
Hơn nữa bởi vì cả thế gian đều chú ý, các tu sĩ dưới sự hợp mưu hợp sức cũng rất nhanh tra ra được lai lịch của chủ điện di tích ‘Thái Nguyên điện’.
Tiên tông thượng cổ, Triều Nguyên tông!
Còn có một tu sĩ Hóa Thần tự mình đọc sách biết rõ lịch sử tu hành thượng cổ xác nhận tính chân thực của di tích.
Ngay sau đó, trong biển Tùng Vân thậm chí toàn Vạn Tiên Minh đều có không ít tu sĩ bị cái gọi là “cơ duyên” dụ hoặc, một đường đi theo di tích.
Trong đó thậm chí còn có một nhân viên Lý Phàm không ngờ tới.
Trong Bố Chính đường.
“Ngươi cũng muốn đi? Cơ duyên Triều Nguyên tông kia dù nói thế nào cũng không thể so sánh với... chứ? Hay là nói, ngươi đi trước xem chừng rồi lại lập tức trở về?” Đối mặt với lời từ biệt của Cao Viễn, Hà Chính Hạo tràn đầy kinh ngạc hỏi.
“Ha ha. Sau khi ta trở về nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Ước chừng suy nghĩ ba ngày ba đêm, cuối cùng mới nghĩ rõ ràng.” Cao Viễn có phần cảm khái nói.
“Rèn sắt còn cần bản thân cứng rắn. Cho dù được đại nhân ưu ái cỡ nào, thực lực của ta nói cho cùng vẫn chỉ có Kim Đan. Ở biển Tùng Vân này còn có thể trấn trụ. Nếu như đại nhân thật sự hợp đạo thành công, khi đó thủ hạ của hắn ắt hẳn Hóa Thần, Nguyên Anh tụ tập. Ta lại há có thể phục chúng? Để đi theo bước chân của đại nhân tốt hơn, Cao Viễn ta cũng muốn liều mạng một phen!”
Hà Chính Hạo không bị lời nói ngôn từ chính nghĩa của đối phương mê hoặc, tràn đầy nghi hoặc quan sát Cao Viễn.
“Đừng lấy ánh mắt đó nhìn ta.” Cao Viễn thản nhiên cười: “Lần này không hù ngươi, ta đã xin nghỉ với đại nhân, sắp phải khởi hành rồi.”
“Hà đạo hữu, ý ngươi thế nào?” Cao Viễn có chút ý vị thâm trường liếc nhìn Hà Chính Hạo.