“Mà năm đó ta kết giao với những nhân vật thế nào? Dường như ai nấy đều là truyền nhân của thập tông Tiên đạo. Biết những bí mật thế này, tất nhiên không có gì kỳ lạ.” Phương Tái Tế đầy kiêu ngạo nói.
Bị người khác gọi là người hầu, Liễu Tam cũng không tức giận mà là châm chọc phản bác lại: “Ngươi lợi hại như vậy, tại sao lúc bị người ta truy giết lại không có ai ra tay tương trợ? Lại còn không phải dựa vào lão tông chủ mới sống sót được!”
Mặt Phương Tái Tế biến sắc, không cam nói: “Thiên Kiếm tông hạ lệnh tất diệt, ta còn có thể làm gì được? Còn có thể sống tiếp đã xem như mạng ta lớn rồi. Nếu đổi lại là ngươi, sớm đã hóa thành bộ xương khô rồi!”
Nhìn thấy hai ngươi có xu thế tiếp tục cãi nhau, Lý Phàm bèn lên tiếng, cắt ngang lời bọn họ.
“Phương tiên sinh biết tên của trận pháp này không?” Lý Phàm hỏi.
“Cái này thì không biết.” Phương Tái Tế lắc đầu.
“Năm đó là đệ tử đích truyền của Thái Thượng tông vô ý nhắc đến trong lúc cảm khái.”
“Còn nói nếu không phải đại trận bị hư tổn, cũng không đến nỗi tình thế đi đến bước đường thối nát như vậy.”
Lý Phàm nghe vậy, chậm rãi gật đầu.
“Đao treo trên đỉnh đầu chúng sinh, ngay lập tức có thể tước đi sinh mạng của các tu sĩ. Đây dường như rất giống với Thiên Huyền Tỏa Linh trận trước kia từng thấy.”
“Mượn đao của chúng sinh, để khóa chặt Tu Tiên giới khác. “Dây thừng” Huyền Hoàng giới dùng để neo định trong hư không xa xôi ta đoán trước kia, xem ra cũng thực hiện thông qua trận pháp này.”
“Trước mắt xem ra, hình như Vạn Tiên Minh đã phục hồi một phần công năng của đại trận, nhưng vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Ngoài ra trận pháp này cũng tuyệt đối không phải thập tông Tiên đạo kiến tạo ra, mà bắt nguồn từ thời kỳ Huyền Thiên giáo xa xôi.”
Lý Phàm âm thầm suy tư, mơ hồ xâu chuỗi toàn bộ tin tức lại.
Thêm sự trợ giúp của một vị tu sĩ Hợp Đạo, Lý Phàm cũng bắt đầu thay đổi kế hoạch.
Đám người Ly giới trên đảo Thân Hóa, bao gồm toàn bộ tu sĩ Dược Vương tông đã thức tỉnh ngồi Phổ Hiền Chân Chu đi đến Trường Sinh cốc trước dưới sự hộ tống của Liễu Tam và Phương Tái Tế.
“Biển Tùng Vân còn một số việc chưa xử lý xong, sau này ta sẽ đến.” Lý Phàm nói như vậy.
Tuy Liễu Tam và Phương Tái Tế có chút lo lắng, nhưng vẫn không thể nào làm trái ý của Lý Phàm.
Bèn liên lục dặn dò, sau đó không nỡ rời đi.
Trong di tích Triều Nguyên tông đã có rất nhiều quỷ dị lộ diện. Trong biến ảo hư thực, dường như có thể đặt mình vào thượng cổ, đồng thời mang pháp khí, đan dược, công pháp trong tông môn về. Tin tức truyền đi, thiên hạ chấn động, các tu sĩ tới lui nhận tin tức liên tục không dứt. Đoàn người Dược Vương tông xen lẫn trong đó cũng không có gì khác thường.
Lý Phàm phái người vào trong đám đông, trước tiên dò xét Thiên Dương một phen.
Trong địa hỏa Quy Nguyên trận bản cường hóa, toàn bộ thiên tài địa bảo đều bị Thiên Dương hấp thu gần như không còn gì.
Hơn nữa bản thân hắn cũng dường như đang trong quá trình lột xác, thân thể khôi lỗi bị một lớp màn đen dày bao bên trong.
“Sắp rồi, hy vọng tiểu sư đệ ngươi có thể đuổi kịp bữa tiệc này.” Lý Phàm thầm nghĩ.
Từ biệt Thiên Dương, Lý Phàm không trở về thành Tùng Vân mà đến đi xa ngàn dặm đến đảo Ân Ân.
Dưới sự giám sát của Sát Cơ Vô Tướng, không lâu trước dường như Ân thượng nhân đã hoàn thành xong nghiệm chứng bí mật Tiên Phàm Chướng.
Kết quả giống như trước kia.
Có vẻ như mọi hy vọng của hắn đều biến mất, ngồi đần ra dưới đất, đã rất lâu rồi không động đậy gì cả.
Lý Phàm lẳng lặng đi đến trước mặt hắn, nhận ra được một cảm giác chết chóc mạnh mẽ từ trên người của Ân thượng nhân.
Đối với tu sĩ Lý Phàm đột nhiên xuất hiện này, Ân thượng nhân không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng hắn nhắm mắt làm ngơ, chỉ liếc nhìn một cái, sau đó thu ánh mắt đó lại.
“Ân đạo hữu, từ trong Tiên Phàm Chướng, rốt cuộc ngươi phát hiện được điều gì?”
Đôi bên im lặng rất lâu, cuối cùng Lý Phàm chịu không nổi dò hỏi.
Trong cảm nhận của hắn, tu vi của Ân thượng nhân đúng là Trúc Cơ không sai. Dù lúc này bản tôn là mình đứng trước mặt hắn cũng không cảm thấy có chút nguy hiểm nào.
“Thì ra là ngươi luôn nhìn chằm chằm ta.” Ân thượng nhân không đáp, chỉ đột nhiên nói một câu.
“Ta còn tưởng là tặc lão thiên cơ đấy.”
Hắn chợt từ dưới đất đứng lên, phủi bụi trên quần áo.
Không nhìn Lý Phàm, đi thẳng về phía căn phòng dưới đất của hòn đảo.
Vừa đi vừa nói: “Năm đó, ta chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí, không đáng kể đến.”
“Nhưng một ngày, quê hương ta đổ một cơn mưa.”
“Làm cho người ta sợ hãi là, toàn bộ tu sĩ, những người thân quen bên cạnh ta, toàn bộ đều mất tích trong trận mưa đó. Ngươi có thể tưởng tượng được cảm giác đó không…”
“Một giây trước, bọn họ vẫn đang còn nói chuyện với ngươi. Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của ngươi, bọn họ cứ như vậy biến mất vào không trung. Giữa trời đất biến thành một màn tĩnh mịch, ta như phát điên tìm những con người biến mất ấy. Nhưng căn bản không có thu hoạch nào.”
“Giữa trời đất này dường như chỉ còn lại sự tồn tại của ta. Nhưng ta không hề biết, tại sao chỉ còn một mình ta vẫn còn tồn tại trên thế gian này.”
“Sau đó…”
Ân thượng nhân đi đến một con đường đầy những thứ mà bản thân tự thu thập được.