Giọng điệu của hắn kích động một cách khó hiểu, vẫy tay một cái phát ra một ngọn lửa, lần lượt đốt cháy những thứ mà bản thân thu thập được.
Lý Phàm thấy vậy cũng không ngăn lại, chỉ nhìn Ân thượng nhân không ngừng biến đổi sắc mặt trong ánh lửa bập bùng kể tiếp.
“Mưa vẫn rơi, nước tràn ra khỏi sông dường như làm ngập tất cả đất đai. Nhưng lúc này, theo màn mưa rơi càng có vô số thi thể từ bầy trời rơi xuống.”
“Đại bộ phận đều không nguyên vẹn, chỉ là mảnh vụn. Nhưng cũng có những thi thể nguyên vẹn.”
“Ta gần như bị cảnh tượng khủng khiếp ấy hù dọa, nhưng mà khi một thi thể còn tương đối nguyên vẹn rơi xuống trước mặt ta, ta mới biết cái gì gọi là nỗi sợ hãi thật sự.”
Nói đến đây, Ân thượng nhân đã tiến sâu vào bên trong căn phòng dưới đất.
Ánh sáng sáng lên, xuất hiện trước mặt hai người là vô số thi thể có dáng vẻ giống hệt như Ân thượng nhân.
Giờ đây đã Lý Phàm thăng cấp Nguyên Anh, càng quan sát chi tiết hơn. Trong cảm nhận của hắn, những thi thể này dường như vẫn đang còn sống.
Tổ chức huyết nhục mơ hồ đang nhúc nhích mà mắt thường không thể phát hiện được.
Ân thượng nhân đưa tay chỉ những thi thể đầy dưới mặt đất, khuôn mặt dần dần xuất hiện sắc mặt điên loạn.
“Đúng vậy, thứ năm đó rơi xuống trước mặt ta, lại chính là thi thể của chính ta!”
“Thậm chí ta nhìn thấy, khuôn mặt của toàn bộ thi thể rơi từ trên bầu trời đều giống y hệt khuôn mặt của ta!”
“Mà bọn họ, đều mỉm cười với ta!”
Hai giọng nói của Ân thượng nhân không ngừng quanh quẩn trong căn phòng dưới đất, kể lại sự thật quỷ dị, làm cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Thế gian này tại sao lại có sự việc đáng sợ như vậy xảy ra? Ngươi có thể giải thích không?” Hắn quay đầu nhìn Lý Phàm, ngơ ngác hỏi.
Lý Phàm chỉ im lặng.
“Thế giới này, có vấn đề.” Ân thượng nhân ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
“Thế gian có đủ loại chuyện vượt khỏi lẽ thường tình, sông núi dễ đổi, sương trắng phệ nguyên, Tiên Phàm Chướng…”
“Từ sau Thiên Tôn truyền pháp, ngươi bắt đầu kêu ta xuất hiện.”
“Từ ngày đó trở đi, ta đã dùng mọi khả năng ta có, muốn nhìn trộm bí mật đằng sau này.”
Giọng nói Ân thượng nhân thâm trầm, vẻ mặt hốt hoảng.
Lý Phàm cũng yên tĩnh cẩn thận lắng nghe.
Nhưng thứ chờ được lại là thời gian dài im lặng.
Một lúc lâu sau, Ân thượng nhân quay đầu lại, nhìn Lý Phàm với vẻ mặt giễu cợt: “Ngươi đang chờ ta nói cho ngươi đáp án sao?”
“Nghĩ gì vậy?”
“Hiện giờ ta chỉ là tu sĩ Trúc Cơ thôi. Bí ẩn trong thiên địa này, giống như Tiên Phàm Chướng vậy, hao hết toàn bộ tinh lực của ta. Còn cả mấy thứ kia nữa…”
Ân thượng nhân cười khẩy nói: “Ta không có hứng thú.”
Ngược lại Lý Phàm không giận mà lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, đạo hữu có thể nói cho tại hạ biết bí mật của Tiên Phàm Chướng không?”
“Được.” Ân thượng nhân sảng khoái đồng ý.
“Tiên Phàm Chướng, đó là…” Nói một nửa, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Cả khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ, hừ một tiếng khinh miệt, hằm hằm nhìn Lý Phàm: “Ngươi xứng sao?”
“Loại tu tiên giả tư lợi, coi thường sinh mệnh! Để ngươi biết được sự tích của hắn là khinh thường cực lớn với hắn!”
“Ta thà để những gì hắn làm bị lịch sử phủ bụi, vĩnh viễn không có người đời biết! Nếu không giống như ngươi, không chỉ không kính nể hắn, ngược lại còn âm thầm cười nhạo…”
Hình như Ân thượng nhân rất kích động, ánh mắt nhìn Lý Phàm như nhìn kẻ thù.
Ánh mắt Lý Phàm nhìn Ân thượng nhân lại chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
Lúc này phát động thần thông trói trùng, muốn bắt được hắn, thẩm vấn sưu hồn. Đồng thời trong lòng đã chuẩn bị khi Ân thượng nhân đột nhiên thay đổi, bày ra thực lực thật sự.
Kết quả là vô cùng thuận lợi, không hề chống cự tí nào, Ân thượng nhân bị bắt, không thể động đậy được.
Nhưng sau đó sắc mặt Lý Phàm hơi thay đổi.
Bởi vì hắn bỗng nhiên phát hiện, Ân thượng nhân bị thần thông trói trùng trói lại đã mất đi khí tức sự sống trong chốc lát, biến thành một thi thể.
Lý Phàm lập tức nhìn thi thể của hắn trong hầm ngầm.
Chỉ thấy những đống thịt nhão, thi thể chồng chất trên mặt đất kia lúc này lại ngẩng đầu lên.
Tất cả nhìn chằm chằm Lý Phàm, nở nụ cười dữ tợn.
“Giả thần giả quỷ!” Lý Phàm không bị cảnh tượng này hù dọa, hừ lạnh một tiếng, pháp vực Ngũ Hành động thiên trong nháy mắt bao trùm đảo Ân Ân.
Lực lượng ngũ hành hồn nhiên chuyển động giống như xiềng xích, muốn trấn áp trăm cỗ thi thể ở đây.
Nhưng không đợi Lý Phàm ra tay, những thi thể kia đã bao trùm trong phạm vi pháp vực động thiên, những thi thể của Ân thượng nhân, tất cả mất đi khí tức sinh mệnh một cách kỳ lạ, lập tức chết đi.
Điều này khiến Lý Phàm như đánh hụt một quyền, bị đè nén khó chịu.
Thần thức quét ngang cả hòn đảo nhỏ, cố gắng tìm tung tích của Ân thượng nhân. Nhưng ở trên đảo lúc này, ngoại trừ Lý Phàm ra không còn sinh vật sống khác.
“Tự sát? Ta không tin!”
Lý Phàm nheo đôi mắt lại, lực động thiên tạo áp lực, nghiền toàn bộ cỗ thi thể trên mặt đất kia thành bột mịn.
Nhưng mãi đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất không còn nữa, cũng không xảy ra chuyện gì.
Giống như Ân thượng nhân đã chết rồi vậy.
Nhưng Lý Phàm không hề thả lỏng, ngược lại trong lòng càng cảnh giác hơn.
Tí tách.
Nghe thấy tiếng vang bên tai, đồng tử Lý Phàm bỗng nhiên co rụt lại.