Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 953 - Chương 953. Thiên Tôn Đã Biến Mất

Chương 953. Thiên tôn đã biến mất Chương 953. Thiên tôn đã biến mất

Mà chờ lúc Lý Phàm muốn tra tìm tư liệu của Đông Cực thiên tôn lại giống y hệt trước đó, gần như trống rỗng, không mảy may còn lại ghi chép noà.

Điều này rõ ràng là hoàn toàn không tương xứng với thân phận lãnh tụ của Vạn Tiên Minh.

“Thật khiến người ta càng nghĩ càng thấy sợ.”

Lý Phàm bèn không miệt mài theo đuổi thêm nữa, ngược lại lần nữa tỉ mỉ cảm ngộ Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú.

Nửa tháng sau, Lý Phàm lần nữa triệu tập một đám người tại Bố Chính đường.

Vốn còn tưởng rằng Lý Phàm lại có tin tức quan trọng muốn tuyên bố, không nghĩ tới lại chờ được tin tức Lý Phàm lại muốn bế quan.

“Không phải vừa xuất quan không lâu sao? Lại muốn bế quan? Chẳng lẽ tu sĩ thượng cổ tu hành đều chăm chỉ như thế?”

“Bí sứ đại nhân hắn không thiếu độ cống hiến, có thể thường xuyên ở trạng thái ‘khải linh’, tu hành quả thực là một loại hưởng thụ. Đổi lại là ta cũng có thể.”

“Trước đó có tin tức bên lề nói đại nhân đã khôi phục đến cảnh giới Nguyên Anh. Lẽ nào hiện tại hắn lại muốn đột phá đến Hóa Thần rồi?”

...

Trong tiếng nghị luận ầm ĩ của mọi người, chỉ có Hà Chính Hạo như có điều suy nghĩ.

“Xem ra đây hẳn là Bí sứ đại nhân đang chuẩn bị cho thiên địa chi phách buông xuống.”

Hắn lơ đãng liếc nhìn Chu Thanh Ngang bên cạnh.

Lúc Bí sứ đại nhân tuyên bố việc này, trên mặt hắn không mảy may có dị sắc, hiển nhiên là đã sớm biết việc này.

Nghĩ tới lúc mới đầu, rõ ràng mình là người được Bí sứ đại nhân tin cậy nhất. Đáng tiếc bởi vì bản thân nhất thời tham niệm để cho tiểu tử này cướp mất tín nhiệm.

Ý niệm tới đây, trong lòng Hà Chính Hạo bỗng dâng lên cảm giác không thoải mái.

Nháy mắt, trong lòng của hắn thoáng hiện ra một ý nghĩ.

Thế là truyền âm cho Chu Thanh Ngang hỏi: “Trạng thái tu hành của Chu đạo hữu gần đây thế nào?”

Chu Thanh Ngang có phần kinh ngạc nhìn Hà Chính Hạo đến bắt chuyện, ngẫm nghĩ, biết ngay là hắn có chủ ý nhỏ.

Trong lòng cười khẩy, ngay sau đó trả lời lời của Hà Chính Hạo: “Ha ha, Hà huynh nói đùa. Ngươi cũng biết Bí sứ đại nhân không quản chính vụ, việc vặt lớn nhỏ đều giao cho chúng ta xử lý. Vốn còn có Cao Viễn giúp đỡ chia sẻ nhưng không lâu trước đây hắn cũng đã xin nghỉ ra ngoài, sau đó càng thêm bận rộn.”

“Mỗi ngày chỉ riêng xử lý chính sự đều đã tiêu hao phần lớn thời gian, lại nào còn có thể tĩnh tâm tu hành.”

Hà Chính Hạo giả vờ như cực kỳ tán thành, thở dài phụ họa.

Song rất nhanh hắn lại chuyển chủ đề.

“Ta có một lời, không biết đạo hữu có nguyện ý nghe không?”

Chu Thanh Ngang đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Hà huynh mời nói.”

Hà Chính Hạo nghiêm mặt nói: “Đạo hữu tận tâm tận lực phân ưu vì Bí sứ đại nhân, dĩ nhiên không sai.”

“Nhưng mà...”

Hà Chính Hạo dùng lời lẽ thấm thía nói: “Rèn sắt còn cần bản thân cứng rắn! Cho dù được đại nhân ưu ái cỡ nào, thực lực của ngươi nói cho cùng vẫn chỉ có Kim Đan. Hơn nữa lại còn là Kim Đan sơ kỳ yếu nhất. Hiện giờ ở biển Tùng Vân nho nhỏ này còn có thể trấn trụ thủ hạ. Nhưng theo tu vi của đại nhân không ngừng khôi phục, cảnh giới bản thân càng ngày càng cao. Khi đó thủ hạ của hắn chắc chắn Hóa Thần, Nguyên Anh tụ tập. Nếu như đạo hữu dừng bước không tiến, đến lúc đó sao lại có thể phục chúng?”

Chu Thanh Ngang nghe vậy thì hơi đổi sắc mặt.

Trước tiên là dáng vẻ mở miệng muốn phản bác, nhưng sau đó rất nhanh lại rơi vào trầm tư.

Hà Chính Hạo thấy vậy, trong lòng không nhịn được thầm đắc ý.

“Lý do thoái thác này của Cao Viễn thật đúng là dùng tốt. Nếu không phải đạo tâm của ta kiên định thì sợ là lúc trước đã suýt bị hắn thuyết phục.” Hà Chính Hạo thầm nghĩ.

Hồi lâu sau, Chu Thanh Ngang dường như đã nghĩ thông suốt, mặt lộ vẻ cay đắng.

“Đạo hữu nói có lý. Nhưng quả thực ta không rời được người, khó mà tĩnh tâm tu hành.” Hắn nhìn Hà Chính Hạo nói ra.

Vẻ mặt Hà Chính Hạo chấn động: “Sao Chu đạo hữu không noi theo Cao Viễn hành sự? Trong di tích Triều Nguyên tông ắt hẳn có cơ duyên cực kỳ lớn. Nếu như có thể giành được nó, ít nhất cũng sẽ tăng lên một tiểu cảnh giới. Dù là đột phá tới Nguyên Anh kỳ cũng không phải không được.”

Chu Thanh Ngang muốn nói lại thôi.

Hà Chính Hạo lại giành nói: “Ta biết đạo hữu lo lắng điều gì, không phải là sợ làm trễ nải chính vụ thôi à. Yên tâm, có ta ở đây! Nếu đã nhiều thêm một phần việc phải làm thì cũng không để ý lại thêm một phần!”

Chu Thanh Ngang lộ vẻ nghi ngờ ra mặt: “Nếu vậy thì sao Hà đạo hữu ngươi lại không đi? Khi nào mà ngươi suy nghĩ vì đồng liêu như thế rồi?”

Mặt Hà Chính Hạo lộ vẻ không vui: “Sao lại nói vậy chứ. Trước đây Bí sứ đại nhân nhắc nhở ta, giữa mấy người chúng ta phải lấy đoàn kết làm đầu. Để hai vị huynh đệ có thể nâng cao tu vi, ta vất vả một thời gian thì đã sao?”

“Phải biết rằng, theo tu vi của Bí sứ đại nhân càng ngày càng cao, sau này phía sau hắn nhất định sẽ có ngày càng nhiều tuỳ tùng. Chúng ta là đồng minh tự nhiên, giúp các ngươi cũng là giúp chính ta.”

Hà Chính Hạo dừng một lúc, sau khi quan sát vẻ mặt Chu Thanh Ngang một phen lại tiếp tục nói: “Huống chi gần đây lòng ta có điều cảm ngộ, sợ là sẽ cách đột phá Nguyên Anh không xa. Không cần cơ duyên, trong vòng mười năm cũng có nắm chắc thăng cấp!”

Bình Luận (0)
Comment