Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 954 - Chương 954. Phi Thạch Rơi Biển Sâu

Chương 954. Phi thạch rơi biển sâu Chương 954. Phi thạch rơi biển sâu

“Sao không giúp người khác đạt thành?”

“Có nắm chắc trong vòng mười năm thăng cấp Nguyên Anh?” Chu Thanh Ngang nhìn Hà Chính Hạo dương dương đắc ý, trên mặt lóe qua một tia ngạc nhiên.

Đây lại không phải giả ra.

Cẩn thận quan sát một lúc mới nhìn ra Hà Chính Hạo có lẽ tuyệt đối không phải nói ngoa. Ở trên người hắn giấu giếm một luồng khí tức huyền diệu khó giải thích. Cực kỳ bí ẩn, nếu như không phải bản thân Hà Chính Hạo để lộ, hơn nữa “Chu Thanh Ngang” lúc này thực ra đã là do bản tôn Lý Phàm biến ảo thành đúng là không thể dễ dàng phát hiện.

Trong đầu chiếu lại ghi chép trong Hóa Đạo Thạch, Lý Phàm nháy mắt đã điều tra rõ nguyên nhân của loại biến hóa này. Chính là trước khi Hà Hân Hân không nỡ rời đi giao cho Hà Chính Hạo một khối bạch ngọc mộc mạc, căn dặn hắn đặt trong đan điền uẩn dưỡng.

“Căn bản chưa từng tu luyện đàng hoàng, chỉ dựa vào khối bạch ngọc này mà có nắm chắc từ Kim Đan nhập Nguyên Anh trong thời gian ngắn...”

“Khối bạch ngọc này trái lại cũng là bảo bối không tầm thường! Chỉ sợ dù là đối với Hoành gia châu Thiên Vũ cũng vô cùng trân quý. Hà Hân Hân vì bảo vệ tính mạng của lão phụ thân thật sự có thể nói là tận tâm tận lực.”

“Chỉ tiếc...”

“Chu Thanh Ngang” dùng ánh mắt lạnh băng nhỏ không cảm nhận được nhìn qua Hà Chính Hạo, trong lòng cười mỉa.

Lại giả dáng vẻ cực kỳ giật mình: “Đạo hữu vậy mà tiến cảnh nhanh như thế? Thật sự không ngờ tới. Xem ra thiên phú tu hành đạo hữu còn cao hơn ta và Cao Viễn.”

Trên mặt Hà Chính Hạo lóe qua vẻ lúng túng nhưng lập tức rất nhanh bị che giấu đi, dõng dạc nói: “Ha ha, đạo hữu đừng nhụt chí. Tu vi cảnh giới của tu sĩ chúng ta ngoại trừ bị thiên phú ảnh hưởng còn chặt chẽ không thể tách rời với những nhân tố như cần cù, cơ duyên. Thiên phú của đạo hữu đã hơi kém một tí rồi, bây giờ cơ duyên ở trước càng thêm không thể bỏ lỡ!”

Nghe khuyên nhủ của Hà Chính Hạo, Chu Thanh Ngang như cúi đầu rơi vào trầm tư.

Lúc Hà Chính Hạo cho rằng đối phương đã bị thuyết phục mà trong lòng mừng thầm. Chu Thanh Ngang lại thở dài từ chối đề nghị của hắn.

“Đúng như đạo hữu nói, muốn hiệu lực vì Bí sứ đại nhân tốt hơn, thực lực của bản thân vô cùng quan trọng. Nhưng cơ duyên thường cùng tồn tại với nguy hiểm. Con người của ta ấy à...” Chu Thanh Ngang lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.

“Từ trước đến nay ta không có phúc khí gì cả! Cho dù trong Triều Nguyên tông thật sự có cơ duyên gì thì ắt hẳn cũng không tới lượt ta! Ta vẫn nên an phận ở yên tại biển Tùng Vân, làm tốt công tác bản chức của mình thôi.”

“Chờ Bí sứ đại nhân...”

Chu Thanh Ngang cố ý dừng một lát, lại chuyển chủ đề: “Đại nhân hắn xưa nay sẽ không bạc đãi cấp dưới. Xem khổ lao của chúng ta trong mắt, nói không chừng vui lên, tùy tiện ban thưởng thứ gì xuống là có thể giúp chúng ta nâng cao cảnh giới đấy!”

“Nhưng mà vẫn cảm tạ hảo ý của Hà đạo hữu của ngươi!” Chu Thanh Ngang chắp tay, xoay người rời khỏi Bố Chính đường.

Nhìn bóng lưng Chu Thanh Ngang, sắc mặt Hà Chính Hạo biến ảo không ngừng: “Tiểu tử này không hổ là tâm phúc của đại nhân, quả nhiên biết chút gì đó! Xem ra lựa chọn của ta không sai, nếu hắn cũng không chịu rời biển Tùng Vân, nói rõ rằng nơi này không chỉ không có nguy hiểm gì, hơn nữa có thể đạt được lợi ích to lớn...”

Tia lo lắng cuối cùng trong lòng tan biến, Hà Chính Hạo hoàn toàn hạ quyết tâm.

Mà nhìn ánh mắt trong u ám lại có vô tận tham luyến của Hà Chính Hạo, Lý Phàm biết ngay trong lòng hắn suy nghĩ điều gì.

“Càng tham càng ngu, càng ngu càng tham.”

“Tuần hoàn ác tính, Hà Chính Hạo đời này đã không còn là Hà đạo hữu ta quen thuộc!”

“Sự khác nhau của những việc từng trải qua đối với đắp nặng, ảnh hưởng đến nhân cách vậy mà sâu xa như thế.”

Lý Phàm trầm ngâm một hồi, trong lòng lại mơ hồ có điều cảm ngộ.

“Có lẽ lại có chút quan hệ với căn cơ tham lam cướp trời đoạt đất của tân pháp.”

Không suy nghĩ việc này thêm nữa, khoảng thời gian kế tiếp, Lý Phàm giả vờ như không khác gì Chu Thanh Ngang trước kia, xử lý rất nhiều việc vặt vãnh đâu ra đấy.

Mà “Bí Tự sứ Lý Phàm” cũng là phân thân biến ảo hình dáng thì lại ở chỗ sâu mật thất Bố Chính đường, trên danh nghĩa là bế quan tu hành.

Đồng thời đổi bản tôn, phân thân trong lúc lặng lẽ, Lý Phàm cũng bắt đầu ngầm chế tạo một khôi lỗi hình dáng Chu Thanh Ngang.

Chỗ sâu biển Tùng Vân, hắn khống chế địa hỏa Quy Nguyên trận tiêu hao một số nguyên liệu bình thường, tạo ra một khôi lỗi khung xương. Sau đó lại lấy thủ đoạn luyện chế phân thân ‘Kỳ Huyền Chân Linh Biến’ bám vào một lớp túi da xác thịt bên ngoài khôi lỗi khung xương.

Lại bám một tia thần niệm của mình vào trên đó.

Cuối cùng thành công sáng tạo ra thân thể khôi lỗi giống bề ngoài Chu Thanh Ngang y đúc.

Sau khi chuyển dời các đồ vật như phục sức, nhẫn trữ vật, bản tôn Lý Phàm cuối cùng nhìn biển Tùng Vân xanh thẳm, lắc đầu.

“Là thời điểm rời đi.” Hắn nghĩ như vậy.

Lần nữa biến trở về hình dạng nguyên bản của mình, đầu cũng không quay bay về phía vị trí bí cảnh Trường Sinh cốc.

Mà khôi lỗi Chu Thanh Ngang thì dưới khống chế của một tia thần niệm tồn tại của Lý Phàm, một mình trở về Tùng Vân tiên thành.

Bình Luận (0)
Comment