Bởi vì Chu Thanh Ngang ngày thường vốn không thích cười nói, vì vậy cho dù vẻ mặt của hắn thoạt nhìn có vẻ hơi chất phác, trong lúc nhất thời cũng không gây nên sự nghi ngờ của tu sĩ khác.
Hơn nữa Lý Phàm cũng cố ý giảm bớt số lần gặp mặt người ngoài, lúc ngẫu nhiên có tiếp xúc cũng là dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc xử lý chính vụ, bận bịu túi bụi.
Thế nên trong thành Tùng Vân lớn như vậy, cho dù tu sĩ lui tới tấp nập không dứt lại cũng chưa có người nào từng phát hiện Chu Thanh Ngang đã âm thầm hoàn thành hành động đổi trắng thay đen.
Tuy nói vẫn có sơ hở không nhỏ, thời gian dài chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện.
Nhưng cả biển Tùng Vân bao gồm cả chúng sinh trong đó lại đều đã là đại nạn sắp ập đầu.
Lúc bản tôn Lý Phàm vẫn đang đi nửa đường.
Một ngày này, bất kể là bản thân hay là khôi lỗi thần niệm bám vào đều chợt cảm thấy run sợ một hồi.
“Đó là cái gì!”
Tiếng kinh hô trên thành Tùng Vân liên tục không ngừng khiến trong lòng Lý Phàm chợt động, nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy một hỏa cầu khổng lồ màu đen không một dấu hiệu bất thình lình xuất hiện trên bầu trời.
Mang vệt đuôi đen kịt xiêu vẹo hung hăng đập tới biển Tùng Vân.
“Đây là!” Đồng tử Lý Phàm bỗng nhiên co lại.
“Xích Viêm?” Cảm nhận được khí tức giống thật mà là giả truyền đến từ trong hỏa cầu màu đen, Lý Phàm có phần không dám xác định.
Tốc độ của hỏa cầu màu đen cực nhanh, chúng tu sĩ trong biển Tùng Vân còn chưa kịp phản ứng, nó đã từ trên bầu trời rơi vào trong biển.
Phàm là nước biển tiếp xúc với nó đều bốc hơi vì nhiệt độ cao trong phút chốc.
Trong hải vực đầu tiên là xuất hiện một chỗ trống khổng lồ. Sau đó hỏa cầu màu đen va chạm mạnh vào đáy biển.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trong tiếng nổ vang to lớn, khắp biển Tùng Vân đều lay động kịch liệt lắc. Cho dù là thành Tùng Vân cao vào trong mây cũng không lâu sau bị sóng xung kích quét qua, không ngừng lắc lư như trong gió lục bình.
Dưới trùng kích mãnh liệt, sóng thần ngập trời, lấy địa điểm hỏa cầu màu đen rơi xuống làm trung tâm bao phủ ra xung quanh.
Các tu sĩ còn nhìn thấy, trong những con sóng lớn cao mấy trăm mét vậy mà xen lẫn một nửa hỏa diễm màu đen.
Những nơi sóng lớn đi qua, dưới thủy hỏa đan xen, vô số hòn đảo phút chốc biến thành tro bụi!
Những con sóng bao hàm hoả diễm màu đen quả nhiên đáng sợ đến cực điểm.
Không chỉ là những hòn đảo người phàm dễ dàng bị phá hủy. Thậm chí những hòn đảo cỡ lớn có đại trận hộ đảo, có tu sĩ trấn thủ cũng hệt như giấy, trước mặt lực tàn phá kinh khủng nháy mắt hóa thành tro bụi.
Tu sĩ trấn thủ đảo ngay cả một tia chống cự đều không có đã hoàn toàn biến mất trên bầu trời.
Mà dị tượng vẫn lạc của những tu sĩ đó chỉ tồn tại trong chốc lát đã bị khí tức màu đen dày đặc trên bầu trời che lấp.
Sóng lớn tiếp tục quét ngang, mà hỏa cầu màu đen khổng lồ trước kia cũng biến thành ngàn vạn luồng lưu quang màu đen trong cơn va chạm kinh thiên động địa.
Từ địa điểm rơi xuống phân biệt gào thét bay về mỗi hướng của biển Tùng Vân.
Loại cảnh tượng diệt thế đáng sợ này đầu tiên là khiến cho tu sĩ trong thành Tùng Vân rơi vào đình trệ ngắn ngủi. Sau đó bọn họ lại khó có thể ức chế, phát ra từng tiếng kêu kinh sợ.
“Truyền Pháp thiên tôn ở trên! Đây là tận thế buông xuống sao?”
“Đại kiếp! Đại kiếp khủng bố tới rồi!”
“Vẫn thạch lớn như vậy, vì sao Vạn Tiên Minh không có chút báo động nào? Đều là làm ăn kiểu gì!”
Có tu sĩ hoảng sợ, có tu sĩ điên cuồng, có tu sĩ nổi giận. Còn có tu sĩ thì vẫn ôm lòng tin với Vạn Tiên Minh.
Cho rằng chẳng qua là thiên tai vẫn thạch nho nhỏ thôi, dù là sóng thần đáng sợ đủ để phá hủy toàn bộ đảo trong biển Tùng Vân, nhưng thành Tùng Vân treo cao trên chín tầng trời cũng hẳn có thể bình yên vô sự.
Nhưng chung quy vẫn có tu sĩ lấy bảo mệnh là việc quan trọng hàng đầu.
“Chạy mau!”
Trong đầu của bọn họ lúc này trước tiên cũng lóe qua ý niệm như vậy.
Song chờ lúc bọn họ chen chúc đuổi tới quảng trường truyền pháp lại phát hiện chuyện làm cho bọn họ cảm thấy kinh hãi.
“Chết tiệt, vì sao toàn bộ Truyền Tống trận đều mất đi hiệu quả!”
“Xong rồi! Trốn cũng không có chỗ trốn, lần này chết chắc!”
“Âm mưu, nhất định là âm mưu của Vạn Tiên Minh!”
Các tu sĩ trên quảng trường loạn thành một đoàn, mà tiếng hô to gọi nhỏ của bọn họ cũng nhanh chóng truyền bá khủng hoảng đến cả tòa thành Tùng Vân.
Nhưng một lát sau, tu sĩ toàn thành đều biết chuyện Truyền Tống trận mất đi hiệu lực.
Nhìn sóng thần càng lúc càng gần, các tu sĩ khó tránh rơi vào trong bối rối.
Mà Hà Chính Hạo lúc này lại trấn định dị thường. Cho dù trong lòng có đôi phần sợ hãi cũng bị áp chế tạm thời dưới sự tự thuyết phục của hắn.
“Uy thế đáng sợ bậc này, hẳn là thiên địa chi phách không sai. Không biết lúc nào sẽ hiện ra thân hình? Nghe nói bản thể của thiên địa chi phách đều là hình người.”
Trong lòng Hà Chính Hạo có chút bất an.
“Hẳn không có vấn đề gì lớn, nếu Bí sứ đại nhân đã có thể sớm thôi diễn được thiên địa chi phách buông xuống hẳn đã sớm chuẩn bị mới phải.”
Hắn tự an ủi mình như thế.
Đúng như dự đoán, không lâu sau khi hắn nghĩ như vậy, giọng nói của Lý Phàm chợt vang vọng khắp thành Tùng Vân.