“Chúng tu sĩ không cần kinh hoảng! Có Hồng Hi tiên quân ở đây sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì!”
“Các ngươi chỉ cần ở yên trong thành là được!”
“Thuộc quyền Sách Trận đường toàn lực mở ra pháp trận phòng ngự, ứng đối tai hoạ! Đội ngũ Diễn Võ đường tập hợp duy trì trật tự!”
Âm thanh trầm ổn không ngừng quanh quẩn. Hệt như có người đáng tin cậy, các tu sĩ nháy mắt tạm thời tỉnh táo lại.
Không lâu sau, một màn sáng thoáng chốc bao phủ Tùng Vân tiên thành, bắt đầu có tu sĩ tiến về mỗi tiết điểm trận pháp tiến hành tăng cường bố trí.
Trật tự nhất thời trở về Tùng Vân tiên thành.
Lý Phàm thì nhìn lưu quang màu đen đầy trời và sóng thần không ngừng bao phủ, lại liếc qua Hồng Hi tiên quân áo trắng cách đó không xa.
Lý Phàm nhìn thấy trên mặt hắn tràn đầy vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hoả diễm màu đen? Là Xích Viêm nhận được tăng cường hay là thiên địa chi phách còn lại?”
“Mặc Viêm?”
Đối với biến cố xuất hiện ngoài ý muốn ở đời này, Lý Phàm tuy có hơi kinh ngạc nhưng nói tóm lại, kết quả này vẫn nằm trong dự liệu.
Mấy đời trước, Xích Viêm được thiên chức mà giáng, hành động đốt biển, diệt thế.
Mà sau khi Xích Viêm bị tu sĩ tế luyện lại sẽ dẫn phát ý chí thiên địa phản kích mãnh liệt.
Mặc Sát diệt sạch tất cả buông xuống, hoàn toàn biến biển Tùng Vân thành một mảnh hư vô.
Nhưng đời này bởi vì cuộc chiến giữa ba người Thiên Y, Phu Tử, Ngư Phụ làm cho thời gian diệt thế cố định tới cực kỳ sớm.
“Xích Viêm đốt biển vẫn có đường sống.”
“Mà nếu như ngay từ đầu ý chí thiên địa đã ôm dự định triệt để hủy diệt, như vậy buông xuống cũng không phải là tên đốt lò Xích Viêm yếu đuối kia.”
“Mà sẽ đổi thiên địa chi phách mạnh hơn tới.”
“Thiên chức, biến hóa, định số...”
Tư niệm Lý Phàm chuyển động, mơ hồ có điều ngộ ra.
“Ý chí thiên địa không phải là đã hình thành thì không thay đổi, mà là sẽ biến hóa dựa vào tình hình, động thái thực tế.”
“Nhưng ý nghĩa lại là giống nhau...”
“Biển Tùng Vân, phải chết!”
“Nguyên nhân trong đó có lẽ ngoài tu sĩ cướp trời đoạt đất chính là tai hại của thiên địa ra còn không thoát được liên quan với đám người Thiên Y!”
Ánh mắt Lý Phàm chớp động.
Trong thời gian Lý Phàm đang suy tư, một cơn sóng biển đã sắp tới dưới thành Tùng Vân.
Dù rằng Tùng Vân tiên thành cao vào trong mây, sóng biển chỉ vài trăm mét nhìn qua căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng đến nó. Nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng tu sĩ trong thành lúc này đều hiện ra dự cảm không lành.
Sự thật chứng minh, dự cảm của bọn họ rất đúng.
Sau khi sóng biển có hoả diễm màu đen nhảy lên đi đến dưới thành Tùng Vân lại như sống dậy, thoáng chốc thay đổi quỹ tích chuyển động.
Thình lình đập cuốn lên trời.
Từng đợt tiếng kinh hô liên tục không ngừng.
Mà lúc này, Hồng Hi tiên quân vẫn luôn im lặng đứng nhìn cuối cùng đã động.
Dưới Tùng Vân tiên thành bất chợt xuất hiện dãy núi liên miên chập trùng.
Giống như một bức trường thành chặn lại sóng biển.
Sóng biển bị ngăn cản hạ xuống đến trên mặt biển.
Nhưng Lý Phàm đã từng thấy Hồng Hi tiên quân toàn lực xuất thủ mấy lần thì có thể thấy được, một đòn nhìn như tùy ý này thực ra đã là gần như một nửa lực lượng của Hồng Hi.
“Mạnh như vậy à?”
Cảm nhận được dao động khẽ truyền đến dưới lòng bàn chân, Lý Phàm híp mắt.
Hắn lúc này tuy chỉ là một phân thân nhưng trong cơ thể ẩn chứa ba thức thần thông toàn lực ứng phó bản tôn truyền lại.
Có thể đủ để lấy giả làm thật, lừa gạt mọi người vào thời khắc mấu chốt.
Sở dĩ làm như vậy tự nhiên là vì triệt để củng cố tin tức tu sĩ Thiên Cơ tông Lý Phàm vẫn lạc.
Lý Phàm tin rằng, cho dù là kiếp nạn tận thế đốt biển, Vạn Tiên Minh nhất định có cách làm rõ cảnh biển Tùng Vân trước khi bị tiêu diệt.
Tự nhiên phải diễn thật một tí, không thể lộ ra sơ hở.
“Hiện tại vẫn chưa phải lúc xuất thủ.”
“Xích Viêm... Không, bản thể của Mặc Viêm hiện tại lại ở nơi nào?”
Lý Phàm nhìn chằm chằm mặt biển Tùng Vân, nỗ lực tìm ra một chút manh mối.
Mà sóng biển tạm thời bị Hồng Hi tiên quân ngăn cản như hành quân lặng lẽ, sau khi trở xuống mặt biển thì rơi vào bình tĩnh.
Thứ đánh tới tiếp đó là ngàn vạn luồng lưu hỏa màu đen.
Cũng như có linh tính, thấy thế công của sóng biển ở đây bị ngăn cản, trong phút chốc thay đổi quỹ tích hoạt động ban đầu.
Tất cả đều tập thể bay đập tới thành Tùng Vân.
Cảnh tượng đồ sộ này khiến cho chúng tu sĩ tập thể thất thanh.
Ầm!
Lúc viên lưu hỏa thứ nhất đụng mạnh vào phòng hộ đại trận, cả tòa thành Tùng Vân lay động kịch liệt.
Càng làm cho các tu sĩ cảm thấy hoảng sợ là, chỉ với một đòn, phía trên quang tráo phòng hộ đã xuất hiện từng vết nứt.
Bên trong Tùng Vân tiên thành, các tu sĩ thấy vậy tức thì một mảnh xôn xao.
May mà từ lần trước sau khi đảo Vạn Tiên bị Ngũ Lão hội tập kích lướt qua, cấp bậc phòng ngự của thành Tùng Vân cao hơn tiên thành châu vực bình thường nhiều, đủ để đánh đồng với trình độ của mấy châu trung tâm. Sau khi quang hoa mặt ngoài đại trận phòng hộ lưu chuyển, khe nứt đã nháy mắt biến mất không thấy.
Mọi người chưa kịp thở phào thì viên lưu hỏa thứ hai lại đụng vào quang tráo phòng hộ. Mức độ kịch liệt lần này còn lớn hơn trước đó, thành trì trong mây thoáng lay động giống như một giây sau là sẽ từ trên trời rơi xuống.