“Tuy có thể bảo vệ an toàn nhất thời nhưng lại không phải kế hoạch lâu dài. Liên hệ với tổng bộ đã bị gián đoạn toàn bộ, ở lại đây cũng chỉ là chờ chết thôi.”
“Ta muốn ra ngoài gặp thiên địa chi phách này một lần. Nơi này giao lại cho ngươi!” Hồng Hi tiên quân coi nhẹ cảnh tượng khủng bố đầy trời, truyền âm cho Lý Phàm nói.
Sau đó nhìn về địa điểm vẫn thạch màu đen rơi xuống phía xa, bước ra một bước.
Thân hình loé lên liên tục, qua giây lát đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Hồng Hi tiên quân rời đi khiến cho chúng tu sĩ vốn đã bình tĩnh lần nữa trở nên hoảng loạn. May mà Bí sứ đại nhân còn ở đây, bởi vậy bọn họ còn còn có thể duy trì một chút yên lòng.
Lý Phàm thì mặt lạnh, cẩn thận theo dõi trung tâm biển Tùng Vân, kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian dần trôi đi, sau khi ngăn cản được đợt màu đen lưu hỏa trước nhất, nguy cơ diệt thế dường như đã qua. Sóng biển Tùng Vân từ từ lắng lại, chỉ có chất mủ màu đen vẫn sền sệt bám vào trên quang tráo phòng hộ như dấu hiệu nói rằng kiếp nạn đã từng tồn tại.
Bình tĩnh khác thường này rất có mùi thổi mưa giông trước cơn bão.
Lý Phàm cũng phát hiện được một tia không ổn.
“Hắc Viêm không ở đó?” Cảm nhận được khí tức nhanh chóng trở về của Hồng Hi tiên quân, ánh mắt Lý Phàm đảo qua bầu trời, lại nhìn về phía biển sâu.
Dưới đáy biển như có tai hoạ khủng khiếp nào đó đang nổi lên.
Sóng!
Một bọt nước chợt hiện lên trên mặt biển. Theo sau là một cái xác cá như bị đun sôi, lật bụng nổi lên.
Sau đó, trong chốc lát, cả biển Tùng Vân như thể sôi trào.
Vô số bong bóng không ngừng cuồn cuộn kèm theo thi thể sinh vật trong biển đếm mãi không hết.
Mấy kiếp trước, Xích Viêm đốt biển cả, dùng đủ mười mấy năm thời gian. Âm thầm thay đổi cuối cùng mới có thể hoàn toàn thiêu rụi biển Tùng Vân đến gần như không còn lại gì.
Mà hiện tại, Hắc Viêm chỉ mới giáng lâm thế giới này nửa ngày đã nung nấu toàn bộ biển Tùng Vân đến sôi sục.
Hơi nước mờ mịt không ngừng cuộn lên, hình thành nên một tầng sương mù dày đặc giống như những đám mây, trôi lơ lửng trên mặt biển.
Nhìn vào tình huống hiện tại, chỉ sợ không đến mấy ngày nữa thôi biển Tùng Vân sẽ hoàn toàn khô cạn!
Từ điểm này có thể nhìn rõ được sự khác biệt giữa Xích Viêm và Hắc Viêm.
“Nhưng so sánh với uy năng đáng sợ có thể làm tan biến hết thảy của Mặc Sát thì vẫn có chút cách biệt.” Lý Phàm nhìn xuống mặt biển đang không ngừng sôi sục cuồn cuộn ở bên dưới, âm thầm nghĩ.
Chính ngay lúc này, Hồng Hi tiên quân lại một lần nữa phi độn trở về.
“Địa mạch!”
Hắn chỉ vội vàng hét lên một câu, sau đó trên tay liên tiếp tung ra vô số pháp ấn, thao túng lấy “Thiên Nguyên Hóa Sinh trận”.
Bên trên bức màn sáng, khung cảnh thay đổi. Một tấm lưới cực lớn phát sáng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mà Lý Phàm nhìn thấy, ở mép ngoài cùng của tấm lưới này vậy mà đã bị nhiễm lên một màu đen!
Trong lòng Lý Phàm bừng tỉnh.
Hóa ra Hắc Viêm chính là đang dựa vào sức mạnh địa mạch không ngừng tuôn trào từ khắp các nơi phân bố trên biển Tùng Vân này, để đem sức nóng của nó nhanh chóng truyền dẫn đến mọi ngóc ngách ở hải vực.
“Chẳng trách vẫn luôn không nhìn thấy dấu vết của hắn. Không chỉ có võ lực không cùng một đẳng cấp mà đến trí lực cũng tiến hóa rồi ư?”
“Rút lấy địa mạch, ép hắn hiện thân!” Trên mặt Hồng Hi tiên quân lóe lên một tia hung ác, âm trầm lên tiếng.
Địa mạch là căn cơ của đại địa, chưa nói đến một khi địa mạch bị tổn hại địa hình ở trong châu vực sẽ đảo lộn đến long trời lở đất, thậm chí sẽ còn phát sinh ra đủ loại biến hóa kỳ lạ. Nói không chừng từ lúc này trở đi nơi này không còn là chỗ thích hợp để tu sĩ cư trú nữa.
Không đến mức bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể hành động như vậy. Cho dù có sống sót được qua kiếp nạn này thì cũng khó mà trốn thoát khỏi sự trừng phạt của Vạn Tiên Minh.
Nhưng mà lúc này đây, một đám tu sĩ đã từng làm ra hành vi “sát hại đồng bào” kia không thể quan tâm nhiều thêm được nữa rồi.
Ban đầu “Thiên Nguyên Hóa Sinh trận” vốn là thông qua địa mạch từ các nơi làm tiết điểm liên kết với nhau, bây giờ ngược lại, bắt đầu rút lấy sức mạnh từ trong địa mạch.
Ù....
Không lâu sau, một âm thanh kì lạ vang lên bên tai của mọi người.
Giống như âm thanh mặt đất bị lật đổ lại, giống như âm thanh núi sông đang nứt vỡ.
Vốn dĩ nước biển đang không ngừng sôi sục giờ đây lại càng trở nên bạo động. Trên biển Tùng Vân sóng lớn cuồn cuộn ngất trời một lần nữa trào lên. Ngay cả bầu trời cũng có những đám mây đen ngòm không biết từ đâu liên tục hội tụ kéo đến.
Tiếng hú hét dữ dội, đại hải rung động.
Ở trước uy lực của đất trời, sắc mặt của toàn bộ những tu sĩ trong thành Tùng Vân người nào người nấy đều xám xịt như tro, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nhưng sau khi rút đi sức mạnh địa mạch của Thổ Hoàng Sắc, trận pháp phòng ngự của thành Tùng Vân lại trở nên càng thêm dày dặn và kiên cố hơn. Ở trong khung cảnh hủy thiên diệt địa này, trận pháp phòng ngự giống như ngôi nhà an toàn chắn gió che mưa, đứng bất động sừng sững như một ngọn núi.
Cuối cùng những tu sĩ trong thành cũng giữ lại được một chút dũng khí.