Sóng gió ngày càng lớn.
Cùng với mực nước của biển Tùng Vân không ngừng rút xuống, đáy biển nông cũng bắt đầu hiện lộ.
Phù sa dưới đáy biển vốn dĩ vẫn luôn bình lặng thường thấy, giờ đây lại khoác lên cảnh tượng bất đồng, toàn bộ đáy biển bị che lấp bởi một tầng vật chất đen ngòm không rõ.
Giống như một khối đá bị ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn.
“Chỉ sợ cho dù kiếp nạn này qua đi, thời gian không đủ mấy chục đến hàng trăm năm thì biển Tùng Vân đừng mong có thể khôi phục về trạng thái ban đầu.”
Không ít tu sĩ khi nhìn thấy tình trạng này nhao nhao lên tiếng cảm thán.
Mà Hồng Hi tiên quân vẫn chưa thấy Hắc Viêm hiện thân cũng hoàn toàn hạ quyết tâm trở nên tàn nhẫn.
“Tiếp tục đi, đừng dừng lại!”
Âm thanh nứt vỡ của đáy biển gầm vang, “Thiên Nguyên Hóa Sinh trận” từ đầu đến cuối vẫn đang cố dùng hết công suất tối đa mà hoạt động.
Bùm!
Dường như đã đạt đến một giới hạn nào đó, dung nham rực lửa từ đáy biển đột nhiên phun trào.
Sau đó, giống như thu hút đến phản ứng liên kết gì đó, mọi ngóc ngách của biển Tùng Vân đều có hỏa long xuất hiện, nham thạch nóng chảy bắn lên trên không trung.
Trăm nghìn vạn hỏa long giật mình, thiên địa lo lắng.
Trong không khí vặn vẹo, một hình bóng nửa đỏ nửa đen lặng lẽ xuất hiện ở bên dưới thành Tùng Vân.
“Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”
Trong mắt Hồng Hi tiên quân lóe lên một luồng sát ý và tham lam, thân hình hắn biến mất.
Giây tiếp theo, thân thể hóa thành sơn mạch chập chùng vây mình lại ở vị trí trung ương.
“Đó là...”
“Xích Viêm! Đó là thiên địa chi phách Xích Viêm!”
Những tu sĩ tận mắt chứng kiến diện mạo thật sự của Xích Viêm bản tiến hóa đều rơi vào trạng thái nóng nảy.
Cho dù đã tận mắt nhìn thấy thực lực đáng sợ chỉ một cái nhấc tay liền thiêu hủy biển cả của Ngài, nhưng vẫn không có cách nào dập tắt đi khát vọng trong lòng bọn họ.
“Thì ra không phải là tai kiếp thiên thạch gì đó mà là thiên địa chi phách giáng thế!”
“Đúng vậy, là cơ duyên! Đây là cơ duyên tuyệt vời đấy!”
“Tế bái thiên địa chi phách, có thể một bước lên trời trực tiếp tiến vào hợp đạo!”
...
Chỉ vỏn vẹn sau vài hơi thở, đám tu sĩ liền bị tham vọng hoàn toàn cắn nuốt. Có người còn lên tiếng cổ vũ mọi người, cùng nhau săn giết Xích Viêm.
Càng có một số người ở hiện trường trực tiếp đánh mất lí trí, giống như thiêu thân lao vào ngọn lửa xông thẳng về phía Xích Viêm.
Kết quả đương nhiên là còn chưa tiếp cận được Xích Viên thì đã bị sức nóng của ngọn lửa thiêu đốt thành tro tàn bay tán loạn.
“Vậy mà lại là Xích Viêm, không phải là Hắc Viêm ư.” Lý Phàm không quan tâm sống chết của đám người này mà là nhìn chằm chằm vào Xích Viêm biến dị nửa đỏ nửa đen kia, trầm ngâm suy nghĩ.
Trong lòng phân thân này cũng nổi lên tham vọng tương tự.
Nhưng lúc này, hắn không giống như ở những kiếp trước vừa nhìn thấy Xích Viêm đã đánh mất lí trí.
Bản tôn còn chưa dồn hết tâm trí để vận chuyển Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú, tham niệm mà phân thân đem lại đã tự động biến mất không còn dấu vết.
Giống như băng tuyết hòa tan trong nước, chỉ khơi dậy một chút gợn sóng nhỏ không gây ra ảnh hưởng thực tế nào cho hắn cả.
“Công pháp của tiên gia quả thật phi phàm. Không chỉ có bổn tâm trong sáng vẹn toàn mà đến phân thân cách xa nghìn dặm cũng có thể trước sau như một.”
Trong lòng Lý Phàm âm thầm cảm thán.
Vì không muốn để lộ ra sơ hở, Lý Phàm giả vờ như hắn còn đang bị thiên địa chi phách hấp dẫn thật sâu, chỉ là vẫn tỏ ra cố gắng kiềm chế bản thân mình mà thôi.
Ánh mắt hắn đỏ rực, gân xanh nổi lên, cứng ngắc đứng tại chỗ.
Hắn muốn nhìn xem, liệu Hồng Hi tiên quân một thân một mình lấy đâu ra dũng khí dám đứng ra đối mặt trực diện với Xích Viêm.
Phải biết rằng, cho dù Xích Viêm chỉ là phiên bản yếu ớt ở kiếp trước, Hồng Hi tiên quân liên thủ thêm những cao thủ hóa thần khác cũng không phải là đối thủ của Ngài.
Chứ đừng nói đến Xích Viêm ở kiếp này đỏ đen đan xen thế kia.
Không có những con át chủ bài khác, Hồng Hi tiên quân không phải là sẽ bị miểu sát ngay tại chỗ đó chứ.
Nhưng hiển nhiên, Hồng Hi tiên quân không phải là người liều lĩnh hấp tấp như vậy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Phàm, Hồng Hi phi thân đến trước mặt Xích Viêm.
Hắn không ngừng biến hóa thành vô số dãy núi trùng điệp, tạm thời vây nhốt chính mình vào bên trong. Đồng thời trong tay hắn giơ cao một tấm gương nhỏ chiếu vào Xích Viêm!
“Đây là...” Đồng tử của Lý Phàm đột nhiên co rút lại.
“Huyền Thiên Phong Linh!” Hồng Hi tiên quân lớn tiếng hét lên.
Chỉ nhìn thấy từ trong tấm kính nhỏ hình vuông bắn ra một tia sáng màu xanh sáng chói, chiếu thẳng vào cơ thể của Xích Viêm.
Giống như một cơn gió lớn quét qua, cơ thể bán trong suốt của Xích Viêm không ngừng nhấp nháy chuyển động.
Nhưng toàn bộ sức mạnh mà Ngài vừa biểu hiện ra, ở trước mặt ánh sáng xanh này hoàn toàn trở nên vô dụng!
Như thể sinh ra đã bị khắc chế, trên mặt Xích Viêm xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, thân thể Ngài trong nháy mắt bất động!
Trên mặt Hồng Hi xuất hiện vẻ vui mừng khôn xiết.
“Hỏng bét!” Trong lòng Lý Phàm thầm nghĩ.
“Lẽ nào ở đời này lại để cho Hồng Hi hợp đạo thành công dễ dàng đến vậy sao?”
Hắn thật sự không ngờ tới, tên Hồng Hi tiên quân này từ tổng bộ của Vạn Tiên Minh quay trở về, trong tay lại nắm giữ được một đại sát khí như Huyền Thiên Phong Linh.