Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 960 - Chương 960. Vọng Thu Ngư Ông Lợi

Chương 960. Vọng thu ngư ông lợi Chương 960. Vọng thu ngư ông lợi

Mà thiên địa chi phách ở trước mặt Huyền Thiên Phong Linh vậy mà lại yếu đuối bất kham đến thế!

Trong lúc cột sáng màu xanh khống chế Xích Viêm, hàng vạn hàng nghìn sợi dây tách ra từ trên mặt gương Hồng Hi giơ cao châm vào trong cơ thể Xích Viêm giống như một cây kim dài.

Thân thể của Xích Viêm đen đỏ đan xen, lập tức không ngừng chớp lóe giống như nến tàn trong gió.

Thậm chí Lý Phàm nhạy bén phát hiện, sợi tơ màu xanh dường như đang hấp thu cái gì đó, khiến hình thể của Xích Viêm đang chậm rãi nhỏ đi và khí thế cũng không ngừng yếu đi.

Xích Viêm muốn ra sức thoát khỏi nhưng giống như côn trùng cánh rơi vào trong mạng nhện, càng vùng vẫy thì sợi tơ quấn quanh càng chặt.

Tấm lưới khổng lồ màu xanh khóa chặt Xích Viêm.

Dáng vẻ thảm hại đó lại tạo thành đối lập rõ rệt với trong trí nhớ mấy kiếp trước của Lý Phàm, bởi dù hắn có bị đánh bại thì ít nhất cũng thể hiện ra chiến lực Hợp Đạo của thiên địa chi phách.

“Lực lượng của thiên địa chi phách bắt nguồn từ thiên địa. Mà Huyền Thiên Phong Linh trận vừa hay có thể thay mặt cho trời, cướp đoạt liên hệ giữa hắn và thiên địa. Cũng khó trách biểu hiện của Xích Viêm không chịu nổi như thế.” Chứng kiến cảnh tượng thê thảm của Xích Viêm, trong lòng Lý Phàm không nhịn được thầm nghĩ.

“Chỉ là không biết pháp trận này có thể phát huy tác dụng ức chế với Mặc Sát hay không. Nếu như Mặc Sát vẫn bị tế luyện, thiên địa có tiếp tục giáng xuống thiên địa chi phách mạnh mẽ hơn không?”

Trong lúc tất cả mọi người trong biển Tùng Vân đang quan sát cuộc chiến đều cho rằng đại cuộc đã xác định.

Từ dưới mặt biển một bàn tay khổng lồ đột nhiên thò ra.

Trong chớp mắt năm ngón tay khép lại, nắm lấy Hồng Hi cùng với Xích Viêm ở lòng bàn tay!

“Thiên Dương!” Gần như là ngay lập tức Lý Phàm đã nhận ra lai lịch của bàn tay người khổng lồ này.

Nhưng lần này Thiên Dương hiện thân lại không có hô lên câu “Một đời Thiên Dương, không kém hơn người” giống như chiêu bài của hắn, mà là lặng lẽ mai phục bên dưới nơi hai người giằng co ban đầu.

Hoàng yến phía sau, một mẻ hốt gọn.

“Tự tìm cái chết!” Đối mặt với tập kích của Thiên Dương, Hồng Hi tím mặt biến sắc.

Vừa cẩn thận duy trì Huyền Thiên Phong Linh trận, vừa điều khiển dãy núi trùng trùng điệp điệp đánh vào lòng bàn tay như nhà tù xung quanh.

“Oành!”

Khiến Hồng Hi trở tay không kịp chính là đối mặt với công kích của hắn, bàn tay này căn bản không có hành động phản kháng, mặc cho dãy núi hắn hiển hóa ra đâm thẳng đến.

Trong nháy mắt khi hai người va chạm, từng đỉnh núi không khác gì dãy núi thật kia giống như đụng phải vật cứng rắn hơn chúng gấp trăm lần.

Liên tiếp bị đập tan ngay tại chỗ.

Thân thể Hồng Hi tiên quân khẽ run, dưới lực phản chấn rất lớn suýt nữa ngay cả Huyền Thiên Phong Linh trận cũng mất đi khống chế.

Mà Xích Viêm trong trận pháp cũng như tìm thấy chuyển cơ, ngừng giãy giụa.

Chỉ là co lại dự trữ sức lực, đợi Hồng Hi lại lộ ra sơ hở lần nữa.

“Chết tiệt!” Hồng Hi tiên quân chịu thiệt thòi thầm mắng một tiếng, dứt khoát tạm thời không quan tâm bàn tay khổng lồ của Thiên Dương, mà là quyết tâm dốc toàn lực thúc dục Huyền Thiên Phong Linh trận bắt đầu luyện hóa Xích Viêm.

Nhưng Thiên Dương được Lý Phàm cường hóa không tiếc giá phải trả, đã mơ hồ trở nên thông minh hơn, rõ ràng sẽ không để tính toán của Hồng Hi được như ý.

Năm ngón tay của bàn tay khổng lồ ngay lập tức trở nên đỏ bừng, giống như ở trong đó có địa hỏa dung nham chậm rãi chảy.

Có một phần trong đó càng là tràn ra từ cơ thể khôi lỗi, lưu chuyển vô căn cứ vẽ nên gì đó.

Giống như hỏa long bay lượn bốn phía, chớp mắt hợp thành một pháp trận hoàn chỉnh bao vây Hồng Hi và Xích Viêm ở trong đó.

“Địa Hỏa Quy Nguyên trận!” Ánh mắt Lý Phàm tức khắc lóe lên một tia tinh quang.

“Xem ra Thiên Dương đã lột xác rất rõ ràng, không còn là một kẻ cậy mạnh ngăn địch sự thật là có thể biết sử dụng trận pháp!”

“Hồng Hi cũng quá tham lam rồi, trong thời gian bày trận dài dòng rõ ràng như vậy mà không tránh không trốn. Chính là luyến tiếc thiên địa chi phách đã bị chế trụ.”

“Bây giờ phải xem hai người bọn họ ai nhanh hơn một bậc. Rốt cuộc là Hồng Hi rút cạn đánh chết Xích Viêm và bước vào cảnh giới Hợp Đạo trước tiên. Hay là Thiên Dương hấp thụ hoàn toàn Hồng Hi, trở thành tiên tôn Hợp Đạo trước...”

Lý Phàm ôm thái độ xem kịch hay nhìn tình cảnh ba người giằng co giữa bầu trời.

Nhưng mà một số tu sĩ trong phạm vi thành Tùng Vân lại càng thêm ngồi không yên.

“Thiên địa chi phách, người có đức chiếm được! Các vị đạo hữu, cơ hội nghịch thiên cải mệnh đang ở trước mắt!”

Dưới sự gây rối và xúi giục của những người có tâm, hàng chục hàng trăm tu sĩ không chịu nổi mê hoặc trong lòng, trước sau phát động công kích về phía ba người đang giằng co.

Gửi hy vọng mình sẽ trở thành người may mắn ngư ông đắc lợi, từ đó một bước lên trời.

Lý Phàm nhìn thấy Hà Chính Hạo cũng thiếu chút nữa không thể nhịn được đã phi thân tiến lên.

Nhưng đang nửa đường chẳng biết tại sao lại tỉnh ngộ không để ý mà vòng trở lại.

“Chờ một chút, chờ một chút.”

Lý Phàm nghe thấy hắn thấp giọng lẩm bẩm.

Hai mắt nhắm chặt cùng với thân thể run rẩy nói rõ lúc này hắn đang hết sức áp chế khát vọng của mình.

Bình Luận (0)
Comment