Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 961 - Chương 961. Vọng Thu Ngư Ông Lợi (2)

Chương 961. Vọng thu ngư ông lợi (2) Chương 961. Vọng thu ngư ông lợi (2)

Lý Phàm thản nhiên cười, tầm mắt lại quay về đám người Thiên Dương.

Địa Hỏa Quy Nguyên Trận đã bị Thiên Dương vận hành tới cực hạn.

Không ngừng có địa hỏa dung nham ở đáy biển Tùng Vân phun ra ngoài, hình thành một hiện tượng lạ trong biển như hỏa long phun ra.

Lý Phàm biết đó là Thiên Dương đang toàn lực điều động lực lượng của địa hỏa Tùng Vân.

Lực địa hỏa vốn bị giới hạn bởi địa mạch, sẽ không dễ dàng bị tu sĩ nắm trong tay như vậy.

Nhưng lúc trước Hồng Hi vì dồn ép Xích Viêm đã phát động Thiên Nguyên Hoá Sinh trận phá hỏng toàn bộ địa mạch của biển Tùng Vân.

Vì vậy địa hỏa dung nham sẽ không có trói buộc nữa, giống như một con ngựa hoang chạy loạn khắp nơi không có dây cương trói buộc.

Khiến cho địa hỏa Quy Nguyên Trận có thể phát huy hiệu lực hai trăm phần trăm.

Thế nên theo một ý nghĩa nào đó, nhất ẩm nhất trác, Hồng Hi tiên quân cũng là tự chui đầu vào rọ.

Nhận thấy tốc độ năng lượng của bản thân mất đi nhanh hơn cả Xích Viêm, sắc mặt Hồng Hi tiên quân không ngừng thay đổi.

Lúc này nếu như hắn thu hồi Huyền Thiên Phong Linh, bỏ đi áp chế với Xích Viêm, toàn thân toàn tâm đối phó thì chưa chắc không thể thoát ra từ trong ‘Địa Hỏa Quy Nguyên trận’.

Nhưng Huyền Thiên Phong Linh này chỉ có một cơ hội thi triển.

Sau khi sử dụng thì gương này cũng sẽ trở thành phàm vật.

Chỉ có trở lại tổng bộ Vạn Tiên Minh tiến hành xin và bổ sung năng lượng một lần nữa thì mới có thể tiếp tục.

Điều này có nghĩa nếu như gián đoạn tiến trình thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Có lẽ có thể giữ được tính mạng nhưng muốn thăng cấp Hợp Đạo thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

Mà nếu như thề sống chết liều mạng thì quả thật sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng cũng có xác suất nhất định đạt được cảnh giới Hợp Đạo!

Từ đó thiên khoan địa khoát, mệnh đồ khác nhau!

Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, trong lúc Hồng Hi tiên quân suy nghĩ đã làm ra quyết định cuối cùng.

Từng ánh sáng rực rỡ bay ra từ trên người hắn phá động trùng kích với địa hỏa Quy Nguyên trận, thử trì hoãn tiến trình mình bị luyện hóa và hấp thu.

Mà ánh mắt Hồng Hi thì kiên nghị, hoàn toàn quên cái khác để chuyên chú thao tác Huyền Thiên Phong Linh trận, trấn áp và tế luyện Xích Viêm.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thân thể Xích Viêm trở nên càng ngày càng ảm đạm.

Đã vô cùng trong suốt, gần như sẽ tan biến ở giữa trời đất bất cứ lúc nào.

“Chết cho ta!”

Hồng Hi gầm lên, thân thể biến thành một tia sáng màu vàng đất bất chấp tất cả đánh về phía Xích Viêm.

Đồng thời Huyền Thiên Phong Linh trận cũng bùng nổ ra ánh sáng rực rỡ nhất.

Xanh, vàng đan vào nhau giống như một lưỡi dao sắc bén sắp hung hăng cắm vào trong cơ thể Xích Viêm.

Đúng lúc này, Xích Viêm dường như đã từ bỏ việc giãy giụa, im lặng chờ chết đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trên khuôn mặt mờ mịt giống như hiện lên một nụ cười giễu cợt.

Sau đó, trong nháy mắt cơ thể hắn từ đen đỏ đan xen biến thành một màu đen kịt!

Giống như mực tàu nhỏ xuống nước hồ, trong phút chốc không gian xung quanh bị nhuộm đen!

Trong lòng Lý Phàm chấn động.

Ngay cả những tu sĩ may mắn còn sống, vốn nhìn Xích Viêm với vẻ thèm muốn, lúc này trong lòng cũng bị nỗi sợ hãi bao trùm.

Bởi vì trong lòng bọn họ cảm nhận được thiên địa chi phách Xích Viêm, không ngờ trong lúc im hơi lặng tiếng lại biến thành thiên địa chi phách: ‘Mặc Sát’!

“Chuyện này là sao?!”

Không chỉ có bọn họ hoang mang lo sợ, mà ngay cả Lý Phàm cũng hoảng hốt không thôi.

“Thiên địa chi phách có thể hoán đổi lẫn nhau sao? Không cần Xích Viêm chết, Mặc Sát đã có thể thay thế, tới thế gian trong nháy mắt?”

Tim Lý Phàm đập rộn lên, suy nghĩ quay nhanh. Cảnh tượng nhìn thấy hôm nay dường như đã mở ra một cánh cửa mới cho hắn.

Dưới sự thay đổi đột ngột này, đứng mũi chịu sào chính là Hồng Hi, người đã xả thân liều chết một phen.

Hắn từ cứng rắn quyết tuyệt, trở nên sợ hãi tuyệt vọng.

Nhưng đâm lao thì phải theo lao, lúc này hắn không thể khống chế được nữa, đánh vào trong lĩnh vực Mặc Sát xung quanh tối đen như mực.

Không có tiếng va chạm long trời lở đất, cũng không có hiệu ứng ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc.

Chỉ là băng tuyết tiến vào trong nước, toàn bộ cơ thể dường như hòa tan ngay lập tức, biến mất không tiếng động.

Đầu Mặc Sát hơi nghiêng, khóe miệng giống như nở một nụ cười kỳ dị.

Bầu trời phía trên đỉnh đầu, dị tượng đột nhiên xuất hiện.

“Tu sĩ Hóa Thần Hồng Hi đã tu đạo bảy trăm sáu mươi ba năm, dùng ‘Ngũ Hành Sơn’ đạt được đạo cơ, dùng ngũ pháp kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đạt được Kim Đan.”

“Nuốt ‘Bách Lĩnh động thiên’ để trở thành Nguyên Anh, hút ‘Thái Hoa Tương Sinh Thiên Sơn’ để Hóa Thần.”

“May mắn được trời tru, trả đạo cho trời!”

Phía trên bầu trời, sự sụp đổ liên tiếp của những dãy núi tượng trưng cho cái chết của tu sĩ tiên quân Hóa Thần Hồng Hi, người đứng đầu vùng biển Tùng Vân.

Khoảnh khắc Mặc Sát xuất hiện, Thiên Dương đã cảm nhận được mối nguy.

Tuy hắn đã thề một đời không kém hơn bất kỳ ai, nhưng điều này không có nghĩa Thiên Dương sẽ chết vô ích.

Địa Hỏa Quy Nguyên Trận không còn đường lui, hoàn toàn nổ tung, với cái giá là trận pháp bị hư hại.

Khi dung nham địa hỏa tàn phá bừa bãi, Thiên Dương cố gắng đoạn trưởng chạy thoát thân.

Bình Luận (0)
Comment