Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 969 - Chương 969. Huyễn Cảnh Tùy Tâm Tuyển

Chương 969. Huyễn cảnh tùy tâm tuyển Chương 969. Huyễn cảnh tùy tâm tuyển

Cho dù tình cờ có người nhắc đến cũng chỉ là nhớ đến một chuyện đã rất lâu về trước vậy.

“Sức mạnh của Vô Ưu thiên tôn quả nhiên thật đáng kinh sợ.” Dù bản thân là người từng trải thì ký ức trong đầu Lý Phàm dường như đã có chút mơ hồ. May ra hắn có bí thuật ‘Hóa Đạo Thần Nhất’, có thể giữ bản thân mình tỉnh tảo mọi lúc.

Bây giờ đề tài được thảo luận nhiều nhất ở Vạn Tiên Minh chính là một đám tu sĩ bí ẩn xuất hiện trong làn sương mù trắng không lâu trước đây cướp bóc giết chết.

Bọn họ tới lui như gió, tác phong nghiêm chỉnh. Đồng thời dường như rất quen thuộc Vạn Tiên Minh, chuyên tấn công những thành trì có sản xuất tài nguyên đặc thù kia.

Đồng thời không ham chiến chút nào, một khi phát hiện được có tu sĩ đến hỗ trợ thì lập tức rút về trong sương mù trắng.

Phổ Hiền Chân Chu có thể giảm thiểu sương mù trắng bao phủ trên diện rộng, bây giờ chính là vật hiếm có ở Vạn Tiên Minh, không phải tu sĩ nào cũng được phân chia. Cho nên bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn những đám tập kích này ung dung biến mất trong sương mù trắng.

Cái gì? Liều mình truy kích?

Đạo hữu ngươi một năm bổng lộc có bao nhiêu? Liều mạng gì chứ!

Sau khi báo cáo xong, tự có chuyên gia đến xử lý.

Sau đó, chỉ một thoáng, tổng bộ của Vạn Tiên Minh không ngừng nhận được báo cáo bị tập kích từ khắp các nơi.

Các cơ quan Tiên Minh đương nhiên rất là tức giận.

Thống trị một nửa giang sơn Huyền Hoàng giới đến nay, còn chưa từng xảy ra chuyện bị người ta vả mặt liên tục ngay trên lãnh địa của mình như vậy.

Sau đó phái ra tu sĩ có chuyên môn, tiến về mỗi nơi bị tập kích để điều tra.

Không biết sao những kẻ tập kích này làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, căn bản không để lại bất kỳ manh mối hay chứng cứ nàp.

Ngược lại là tránh đi khu vực của tổ điều tra, xuất quỷ nhập thần tiếp tục phát động tập kích.

Khiêu khích công khai như thế đã khiến Vạn Tiên Minh tức giận hoàn toàn.

Hết đội tu sĩ áo đen này đến đội tu sĩ áo đen khác đứng ngay ngắn nghiêm nghị, đi qua truyền tống trận đến các châu. Thề phải bắt những kẻ kia về quy án.

Không biết sao mà từ đó về sau, những kẻ tập kích từ trong sương mù trắng như hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện nữa.

Để cho Vạn Tiên Minh dồn sức mà đấm vào không khí thế này, bực bội phải biết!

Chỉ đành phải tiếp tục để tu sĩ áo đen ở các châu vực tuần tra một đoạn thời gian, sau khi bắt mấy tu sĩ quỷ quái khả nghi giao nộp xong thì qua loa kết thúc.

Đối với thân phận thật sự của những kẻ tập kích này, đối tượng Vạn Tiên Minh nghi ngờ đầu tiên chính là Ngũ Lão hội.

Mọi thứ đều phải nói đến chứng cứ, huống chi liên quan đến chuyện này lại càng phải khắt khe hơn, rất có thể dẫn đến chiến tranh song phương bùng nổ.

Không đợi Vạn Tiên Minh tỏ thái độ, Ngũ Lão hội cũnglên tiếng.

Biểu thị tiếc nuối và đồng tình với sự việc bên trong Vạn Tiên Minh. Cũng đề nghị, căn cứ theo hiệp định hòa bình hữu nghị giữa hai bên, nếu như Vạn Tiên Minh xử lý việc này có khó khăn gì, Ngũ Lão hội có thể phái ra người chuyên nghiệp tới hỗ trợ.

Loại chuyện này, Vạn Tiên Minh sao có thể đồng ý. Đồng thời vô cùng nghi ngờ sau khi đối phương hoàn thành loạt trận tập kích này xong thì đang muốn làm mình buồn nôn.

Nhưng Vạn Tiên Minh vẫn không thể tìm ra chứng cứ, chỉ có thể âm thầm ngậm bồ hòn.

Không chỉ không thể làm khó dễ Ngũ Lão hội, mà còn phải thể hiện cảm tạ Ngũ Lão hội đã quan tâm.

Trong hiệp đấu này, Vạn Tiên Minh bại hoàn toàn.

Hậu quả trực tiếp chính là Tiên Minh đối với Phổ Hiền Chân Chu có thể tự do qua lại trong sương mù trắng mà coi trọng.

Yêu cầu trong mỗi châu nhất định phải phân phối số lượng đầy đủ, đồng thời phải thường xuyên sắp xếp cho tu sĩ tuần tra, cảnh giới ngay vách ngăn sương mù.

Để đề phòng chuyện tập kích lại xảy ra lần nữa.

Điều này đã khiến cho giá cả của Phổ Hiền Chân Diệp tăng mạnh trong một thời gian ngắn.

Khiến cho mấy tu sĩ bị giới hạn kia nuốt ngược đống máu vào.

“Dù sao có khế ước duy trì thống trị, xem ra Ngũ Lão hội vẫn còn giữ uy tín.”

“Chẳng qua lần này bọn họ cũng lấy được không ít chỗ tốt.”

Lướt qua số lượng tài sản tổn thất sau tập kích được dân gian lưu truyền kia, Lý Phàm cười thầm nghĩ.

“Có trò vui thế này, chuyện biển Tùng Vân xem như sắp hoàn toàn bị người khác quên lãng.”

“Cũng đã sắp qua một năm rồi, chờ bầu không khí lại bình ổn lần nữa là có thể dần dần phái các đệ tử của Dược Vương tông trở về Vạn Tiên Minh.”

Thở phào một hơi, Lý Phàm điều chỉnh trạng thái của mình hoàn mỹ nhất, đi tới chủ điện của tông môn trong cốc đã được xây xong.

Thi triển pháp ấn, đi tới mật thất bên dưới chủ điện, sau đó đóng kín cửa lại.

Lấy ra một bình đan dược màu lam, chính là “Thái Thượng Vô Tình đan” mà Liễu Tam đã luyện chế, Lý Phàm nuốt vào.

Cảm giác quen thuộc xông lên não, Lý Phàm phát động nghi thức.

“Phúc Sinh Huyền Hoàng thiên tôn!”

Trong miệng hắn khẽ lẩm bẩm, sau một khắc, cảm giác hôn mê truyền đến.

Không ngờ lại chẳng lập tức tiến vào bên trong Vẫn Tiên cảnh như thường, mà đi đến một nơi có bọt khí trong suốt.

Ở trước mặt của hắn, xuất hiện hai hình ảnh không ngừng chớp nháy.

Bình Luận (0)
Comment