Sau khi sở hữu một loại thiên chi tủy nào đó rồi, muốn rút ra cái khác, thì sẽ bị phát giác được, từ đó bị bài xích ở mức độ nhất định.
“Nắm giữ càng nhiều, lực bài xích lại càng lớn. Gia tăng cho mỗi loại, độ khó cơ hồ tăng lên theo cấp số nhân. Cho nên, đối với đại đa số tu sĩ trên đời mà nói, rút ra một loại thiên tủy cũng đã là cực hạn.”
“Dù là Long Cửu Uyên cũng vậy, thiên kiêu có thể độc chiến thiên địa chi phách, thăng lên Hợp Đạo cũng như thế. Đủ để có thể thấy được độ khó khăn trong đó.”
“Ta chỉ sợ tối đa cũng chỉ có thể đồng thời dung nạp hai loại thiên chi tủy...” Không có sự tự tin mù quáng, Lý Phàm nghĩ như vậy.
“Muốn thăng cấp hoàn hảo, trừ phi...”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia sáng: “Đồng thời rút ra thiên tủy năm loại thuộc tính khác nhau, dùng nguyên lý tương sinh tương khắc khiến cho chúng đạt tới trạng thái tự thăng bằng.”
Đây chắc chắn là biện pháp hão huyền.
Không nói đến làm sao có thể có cơ hội đồng thời rút ra năm thiên chi tủy, cho dù gặp được thì xác suất thành công cũng cực kỳ bé nhỏ.
Phàm là tu sĩ có lý trí đều sẽ không lựa chọn làm như thế.
Thế mà, đối với Lý Phàm mà nói, chưa hẳn không thể thử một lần!
Những tinh thể Hóa Đạo Thạch trong đầu không ngừng phát ra ánh sáng màu lam nhạt, liên tục tổng hợp xử lý những tin tức đã xem qua trước kia, chậm rãi thôi diễn biện pháp có thể thực hiện được.
...
Sau mười mấy ngày, Lý Phàm đã cảm nhận được khí tức thức tỉnh của Liễu Tam, thân hình lóe lên, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Dường như vẫn đang trong Vẫn Tiên cảnh sống một khoảng thời gian khá dài, vừa mới trở lại thế giới hiện thực nên Liễu Tam còn chưa thích ứng được.
Trong mắt đều là mờ mịt.
Như sự mờ mịt này đã tan biến trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy Lý Phàm.
“Thiếu chủ!” Liễu Tam đứng lên, vẻ mặt như thường nói.
“Thế nào rồi, đã từng gặp tu sĩ Dược Vương tông năm đó chưa?” Vẻ mặt Lý Phàm thân thiết thăm hỏi.
Liễu Tam lắc đầu.
“Nhắc tới cũng kỳ lạ, lần này ta tiến vào bên trong Vẫn Tiên cảnh trải qua cảnh tượng thế mà không phải là Tu Tiên giới thượng cổ thiếu chủ nói tới. Mà chính là một thời không chưa từng nghe qua.”
“Tiên pháp chỗ đó đứt gãy hoàn toàn, thế gian lại không tồn tại người tu hành. Mọi người chỉ nắm giữ được lực lượng siêu phàm sau khi đã cộng minh với pháp khí thượng cổ. Tên là gì mà Thần Binh Sử...”
“Mà lần này ta là một hài tử chỉ mới bảy tám tuổi.”
Liễu Tam vừa nhớ lại, vừa nói với Lý Phàm về những gì mình biết.
“Cuối cùng có thể nói là tốn sức trăm cay nghìn đắng, đã trải qua vô số giết chóc đẫm máu mới thành công cộng minh được với thần binh mạnh nhất trong truyền thuyết kia.”
“Tru Tiên kiếm...”
Nói xong, Liễu Tam lấy một thanh trường kiếm lóng lánh ánh sáng bảy màu, lại dường như ẩn chứa vô tẫn sát khí ra.
Ánh mắt Lý Phàm cứng đờ, sau khi cẩn thận nhìn thì thản nhiên cười.
Liễu Tam nói tiếp: “Danh tiếng thật không hề thấp. Nhưng chẳng qua chỉ là phi kiếm bản mệnh do Nguyên Anh kỳ chế tạo ra mà thôi.”
“Chỉ là dính một chút tàn hồn của tu sĩ đã chết kia, cho nên mới gọi là thần binh “hạc trong bầy gà”.”
Ánh mắt Liễu Tam đảo qua thanh phi kiếm trước mắt này, có chút khinh thường bình luận: “Thủ pháp luyện chế thô sơ, chất liệu cũng là cực kỳ tầm thường, thật sự là đồ bỏ đi.”
Nói xong, hơi dùng lực một chút.
Thần binh “Tru Tiên kiếm” được mệnh danh là mạnh nhất này, nát vụn thành tro bụi ngay lập tức.
“Cũng là một trải nghiệm thú vị.” Lý Phàm sau khi nghe xong cũng mỉm cười.
“Bên trong Vẫn Tiên cảnh, trừ thế giới lúc trước ra, còn có vô số thời không diễn hóa khác. Lần này chẳng qua chỉ là không may mắn thôi, nếu như còn muốn thử vận may, Liễu lão ngươi chờ qua thời kỳ này rồi lại tiến vào lần nữa là được.” Lý Phàm giải thích.
Liễu Tam lúc này lại thở dài một hơi, nói: “Ta cũng nghĩ thông rồi, chuyện cũ đã qua. Cho dù nhìn thấy thì có sao? Trong mắt tông chủ, ta đã không còn là lão nô trung thành tuyệt đối kia nữa. Tất cả tùy duyên đi! Còn không bằng dùng hết sức lực chấn hưng Dược Vương tông.”
“Trong Vẫn Tiên cảnh này, cơ duyên vô số. Không ngại để chúng đệ tử cũng đi thử xem. Tránh khỏi trong khoảng thời gian không cho phép ra ngoài này, khiến bọn chúng tùng túng muốn chết.” Liễu Tam chợt đề nghị.
Lý Phàm đương nhiên đồng ý.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, mọi người Dược Vương tông đều toàn tâm toàn ý tập trung vào công cuộc xây dựng tông môn mới bên trong Trường Sinh cốc.
Bố cục chính vẫn dựa theo Dược Vương tông trước đó, từng tòa kiến trúc vụt lên từ mặt đất.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc từ từ xuất hiện ở trước mắt, Liễu Tam và chúng đệ tử đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Mà ở bên ngoài, vượt qua dự liệu của Lý Phàm chính là chuyện biển Tùng Vân sụp đổ lại chẳng có chút sóng gió nào.
Theo lẽ thường mà nói, đất của một châu bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chuyện kinh dị cỡ này cho dù thế nào cũng sẽ trở thành chủ đề thảo luận của các tu sĩ trong một thời gian ngắn.
Nhưng kiếp này có lẽ là bởi vì do động tĩnh ầm ĩ quá, cho dù là mức độ phong tỏa được tinh tức hay chặn đứng tai ách đều mạnh mẽ hơn kiếp trước nhiều.
Lý Phàm giả bộ như người qua đường tìm hiểu một phen, phát hiện vẻn vẹn chưa đến một tháng, chuyện liên quan tới biển Tùng Vân đã bị quên lãng trong trí nhớ của chúng sinh.