Thứ hai là tích lũy kinh nghiệm và cảm ngộ để thăng tiến lên cảnh giới Hóa Thần. Toàn bộ cảnh giới Nguyên Anh là quá trình tu luyện và hoàn thiện động thiên của chính mình. Mà Nguyên Anh và Hóa Thần là những đường ranh giới then chốt mở ra sức chiến đấu thực sự của các tu sĩ.
Lấy Tiên Vương Hồng Hi chết đi trong hạo kiếp Tùng Vân làm ví dụ.
‘Ngũ Hành Sơn’ thành tựu đạo cơ, còn năm pháp kim, mộc, thủy, hỏa và thổ thành tựu Kim Đan.
Thiên phú thì khá mạnh đó, nhưng khởi đầu lại không suôn sẻ.
Tuy nhiên, trong hai giai đoạn “đoạt thiên địa chi tinh thành Nguyên Anh; rút thiên địa chi tủy thành Thần”, tình thế tốt đẹp đã chuyển biến cho tệ hơn.
Cái gì mà ‘Bách Lĩnh động thiên’, ‘Thái Hoa Tương Sinh Thiên Sơn’, nghe vào thì rõ ràng yếu đi không chỉ một bậc.
Điều này cũng khiến cho sức chiến đấu thực tế mà Hồng Hi tiên quân hiện trở nên yếu đi. Cả đời chỉ có thể bị mắc kẹt ở vùng biên giới biển Tùng Vân này, muốn tiến xa hơn là điều vô cùng khó khăn.
Mặt khác thử nghĩ xem, nếu Hồng Hi tiên quân có thể giống như Lý Phàm, sử dụng ‘Ngũ Hành đại động thiên’ để đạt được Nguyên Anh, tương lai của hắn sẽ như thế nào?
Lấy ‘Ngũ Hành đại động thiên’ làm cơ sở, e rằng cho dù ‘thiên chi tủy’ do Hồng Hi hóa thân rút ra khi Hóa Thần có tầm thường thì thành tựu của hắn cũng không phải hôm nay có thể so sánh được.
Là hắn không muốn sao?
Chẳng qua đơn thuần là vì không cách nào làm được mà thôi.
Nếu như nói kỳ vật thiên địa, thiên địa chi pháp, dựa vào nỗ lực chính mình mà còn còn có thể miễn cưỡng tranh thủ một chút à.
Nhưng đến giai đoạn Nguyên Anh, Hóa Thần này, muốn có thế giới động thiên mạnh mẽ, trân quý, thiên chi tủy, thì chỉ dựa vào cần cù của bản thân cũng vô dụng. Không có bối cảnh tài nguyên của gia tộc, cơ duyên của mình lại không đủ, lấy gì để cạnh tranh với các tu sĩ khác?
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, có thể tìm được tài nguyên, thành công thăng cấp cũng đã là chuyện may mắn. Đâu có chỗ cho sự kén chọn.
Giống như Đệ Nhất Kinh Luân vậy, đối mặt với sự mê hoặc của thiên địa chi phách mà kiên quyết từ bỏ cơ hội Hợp Đạo. Quả thật là bởi vì bản thân hắn là kỳ tài, chướng mắt thiên địa chi phách thực lực yếu ớt kia. Nhưng còn chẳng phải vì hắn có địa vị cao trong Vạn Tiên Minh, nắm giữ tài nguyên, tin tức đều chẳng phải tu sĩ bình thường có thể so sánh được sao?
Cường giả có thể lựa chọn và cân nhắc kỹ lưỡng con đường tương lai, dẫn đến cường giả càng mạnh lên.
Kẻ yếu chỉ có thể nắm bắt những cơ hội thăng tiến khó khăn mới có được, miễn cưỡng đột phá, nên kẻ yếu sẽ luôn yếu.
Vì vậy, từ cảnh giới Nguyên Anh trở lên, chênh lệch sức mạnh giữa các cá nhân ngày càng trở nên rõ ràng.
Ngay cả trong một trận chiến ở cùng cấp bậc, vẫn có khả năng bị tiêu diệt ngay lập tức.
Hiện tại Lý Phàm đã đột phá Ngũ Hành đại động thiên, có thể coi là trên đỉnh của Nguyên Anh.
Nhưng hắn vẫn không biết làm cách nào để tìm được ‘thiên chi tủy’ phù hợp.
Cái gì gọi là thiên chi tủy?
Long Cửu Uyên có thành tựu Hóa Thần khi có được ‘Thiên Linh Tương Sinh Thiên Thủy’.
Hồng Hi là dựa vào ‘Thái Hoa Tương Sinh Thiên Sơn’ đột phá.
Có lẽ có thể thu thập được một số manh mối từ những thông tin được tiết lộ trong thông báo của hai người sau khi chết.
Nhân chi tủy tạo máu, thiên chi tủy là tạo pháp.
Khi pháp tắc xuất hiện ở Huyền Hoàng giới, biểu hiện cụ thể là “thiên địa biến hóa”.
Một châu Thiên Linh, sau mấy ngàn năm này, lúc có vạn sông xuất hiện.
Một châu Thái Hoa, sau mấy ngàn năm này, sẽ có vạn núi đứng vững.
Đây là thiên địa Huyền Hoàng, trong một châu nào đó, trong một khoảng thời gian cố định trong tương lai, sắp xảy ra biến hóa.
Rút thiên địa chi tủy, chính là lấy đi những pháp tắc “thiên địa chi biến” này.
Lấy sức mạnh to lớn của thiên địa gia tăng cho bản thân.
Từ đó tu vi, chiến lực tăng mạnh mẽ.
Đồng thời, thiên địa pháp tắc dung nhập sơ bộ vào bên trong cơ thể cũng vì đặt căn cơ cho tu sĩ lúc tương lai “Tế thiên địa chi phách” lúc Hợp Đạo.
“Thiên địa chi biến phải dùng ngàn vạn năm để đo lường. Với năng lực cảm quan của tu sĩ, vốn không cách nào phát hiện ra. Nhưng tân pháp của thiên tôn lại có thể cảm giác được biến hóa cực nhỏ, đầu tiên là xé mở một lỗ hổng, sau đó ‘nguyên động lực’ cuồn cuộn không dứt biến nơi ban đầu thiên địa trong mấy ngàn năm chậm lại, rồi nhanh chóng rút ra và hấp thu.”
“Tuy nhiên chiêu này không khác nào tiêu hao rất nhiều tiềm lực thế giới, nhưng đối với tu sĩ mà nói, nếu có thể thực hiện được thì thực lực sẽ tăng nhanh rõ rệt.”
Lý Phàm suy nghĩ, tổng hợp quá khứ và không ngừng suy tư về nó.
“Ngũ hành động thiên tự tạo thành một vòng tuần hoàn, hòa vào làm một, thứ này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Hóa Thần như ta, rút ra thiên chi tủy sẽ suy nghĩ thích hợp nhất, rồi đưa ra so sánh.”
“Nhưng ngũ hành lộ ra với thế giới, thì sẽ lan ra khắp nơi ra. E là một thiên chi tủy sẽ chỉ tương ứng một loại thuộc tính nào đó.”
“Mà giai đoạn Hóa Thần cũng giống với Kim Đan vậy, có được nhiều pháp. Cũng không phải dễ dàng như vậy.”
Ánh mắt của Lý Phàm híp lại.
Thiên chi tủy ngoại trừ tạo pháp chi ra, còn có cơ chế tương tự với “miễn dịch”, “chống lại”.