Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 971 - Chương 971. Kiếp Của Ngự Thú Tông

Chương 971. Kiếp của Ngự Thú tông Chương 971. Kiếp của Ngự Thú tông

Giống như một bình thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kích nổ lúc nào không hay.

Thời khắc mấu chốt này, Đế Tam Mô và Lục Nhai trở về.

“Mang đồ về rồi chứ?” Sau khi nhìn thấy Hứa Khắc, Lục Nhai đầu tiên là hỏi như thế.

Khuôn mặt trầm ổn, không chút kinh hoảng nào.

Hứa Khắc gật đầu, lấy một cục thịt nhỏ còn đang say giấc ra từ trong túi thú trước ngực.

Chính là dị thú kỳ lạ có thể tự phân tách sau khi sinh ra mà Đế Nhất đã tặng.

Lục Nhai thấy thế, mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn cẩn thận nhận lấy cục thịt, tỉ mỉ quan sát chốc lát, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lục sư huynh, rột cuộc tiểu gia hỏa này có lợi ích gì thế, sao ngươi lại khẩn trương như vậy.” Hứa Khắc biết từ trước đến nay Lục Nhai luôn vui buồn không lộ, mà lần này lại có thái độ khác thường, cho nên có chút tò mò hỏi.

“Ha ha, nó là hy vọng để chúng ta vượt qua kiếp nạn thành công.” Ánh mắt của Lục Nhai lóe qua thần sắc khó hiểu, chậm rãi nói.

“Với nó á?” Hứa Khắc mở to hai mắt, cả khuôn mặt đều là vẻ không tin.

“Sau này ngươi sẽ biết.” Lục Nhai không giải thích, vội vàng rời đi.

Chỉ để lại Hứa Khắc đầu óc mơ hồ và Lý Phàm như có điều suy nghĩ.

Ba ngày sau, chưởng môn của Ngự Thú tông tổ chức đại hội tông môn, tuyên bố một loạt kế hoạch nhằm ứng phó với kiếp nạn thiên địa giáng xuống.

Một là vì phòng ngừa sự giết chóc lẫn nhau do pháp không thể đồng tu dẫn đến, từ chưởng môn đi đầu, tất cả môn nhân đều phải tạm thời tản đi công pháp ‘Ngự Thú Quyết’, chỉ để lại tu vi của bản thân.

Thứ hai, toàn thể Ngự Thú tông bắt đầu lần lượt rút khỏi chủ thế giới Huyền Hoàng, tiến về tiểu thế giới động thiên đã định trước để lánh nạn.

Bởi vì thực lực của phần lớn tu sĩ của Ngự Thú tông đều nằm ở việc điều khiển yêu thú. Cho nên dù xóa đi công pháp, chiến lực thực tế cũng sẽ không giảm đi nhiều, chỉ là hơi ảnh hưởng mà thôi. Yêu thú của các đệ tử hầu như đều được dốc lòng bồi dưỡng từ lúc sinh ra, ràng buộc đã thành. Cho dù không có Ngự Thú Quyết cũng không trở ngại các đệ tử thao túng ngự thú.

Phương án này có thể ngăn cản mọi người rơi vào tình trạng chém giết lẫn nhau, tất cả lại chẳng có bao nhiêu người phản đối. Ngẫu nhiên có người không đồng ý, dưới tấm gương là chưởng môn thì cũng không thể không đồng ý.

Còn làm sao để xóa công pháp mà không ảnh hưởng tu vi...

Lý Phàm nhìn Hứa Khắc lẩm bẩm trong miệng, phút chốc đã tản đi công pháp của mình, hóa thành tu vi tồn túy lưu giữ trong đan điền.

“Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh?”

Lý Phàm rất quen thuộc với tình cảnh này đương nhiên là lập tức nhận ra pháp môn mà Ngự Thú tông đang dùng đến.

“Chỉ là nói cách vận chuyển chứ không có nói rõ lai lịch.”

“Đây là có chuyện gì thế. Ta nhớ rằng lúc này vẫn chưa xảy ra chuyện Truyền Pháp thiên tôn mạnh mẽ cướp đoạt ‘Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh’ mà.”

“Vậy pháp môn của Ngự Thú tông đến từ nơi nào?”

Trong chốc lát, một bóng người áo trắng hiện lên ở trong đầu của Lý Phàm.

“Là hắn?”

““Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh” chính là bí mật bất truyền của Thái Thượng tông, sao Bạch tiên sinh biết được? Chẳng lẽ giống với Truyền Pháp, đều là mạnh mẽ cướp đoạt ư? Thế nhưng đó là chuyện Truyền Pháp làm được sau khi nghịch thiên địa chi lý, thành tựu Trường Sinh thiên tôn cơ. Bạch tiên sinh tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới Trường Sinh mà?”

Trong lòng Lý Phàm thoáng chốc càng có nhiều nghi hoặc hơn.

Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi này, Hứa Khắc đã tản đi công pháp “Ngự Thú Quyết” của bản thân.

“Tiểu Hắc ngươi xem, thật là thần kỳ! Tu vi thực sự còn ở trong đan điền!” Hứa Khắc hơi hưng phấn kêu ầm lên với Lý Phàm.

Nghe thấy lời của Hứa Khắc, Lý Phàm lại không cảm thấy thân thiết giống như lúc trước nữa. Mà một tia đỏ đột nhiên lóe lên trong mắt, trong lòng bỗng dưng sinh ra lệ khí. Theo bản năng muốn xé thứ la hét ầm ĩ trước mắt này thành mảnh nhỏ.

May thay bây giờ không phải là bản thân Huyền Điểu khống chế thân thể này mà chính là Lý Phàm. Cho nên chỉ sau một lát Lý Phàm đã khôi phục bình thường.

Hứa Khắc hồn nhiên không biết mình vừa mới dạo qua quỷ môn quan, ngược lại ngây ngốc vội vàng đến gần, sờ tới sờ lui trên người Lý Phàm. Còn lo lắng vô cùng hỏi: “Tiểu Hắc ngươi thế nào? Dáng vẻ vừa nãy thật là dọa người!”

“Bây giờ ngươi vẫn nên cách ta xa một chút tốt. Bằng không, ta không dám hứa chắc lần sau còn có thể khống chế chẳng ra tay với ngươi hay không đâu.” Lý Phàm liếc nhìn Hứa Khắc, đe doạ.

Như làm chứng cho lời Lý Phàm nói, bên trong Ngự Thú tông liên tiếp vang lên tiếng yêu thú rống và tu sĩ kêu thảm.

“Thiên tính bọn ta hung ác, xem nhân loại như đồ ăn. Chẳng qua lúc trước bị Ngự Thú Quyết khống chế, đè nén bản tính mà thôi. Bây giờ trói buộc bỗng nhiên tiêu trừ, yêu thú và tu sĩ ở chung được thời gian dài còn đỡ, dù sao cũng bồi dưỡng được một chút cảm tình. Mà những đệ tử bình thường vừa nuôi dưỡng yêu thú không lâu kia, e là vừa giành lấy được tự do sẽ công kích chủ nhân đầu tiên.” Lý Phàm lạnh lùng nói.

Tiếng đệ tử kêu thảm không ngừng vang lên, Hứa Khắc nhìn ra ngoài, dường như nhìn thấy cảnh tượng máu tanh nào đó, sắc mặt hơi trắng bệch: “Thật sự là quá dọa người! Trước đó thế mà mấy người chưởng môn không có nghĩ tới điều này?”

Bình Luận (0)
Comment