Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 972 - Chương 972. Vô Thúc Sát Ý Khởi

Chương 972. Vô thúc sát ý khởi Chương 972. Vô thúc sát ý khởi

Sau đó lại đổi thành khuôn mặt cười đùa, xông tới: “Chỉ là ta đối với Tiểu Hắc ngươi tốt như vậy, sẽ không có nguy hiểm gì đi.”

Lý Phàm cảm nhận được được tà khí trong cơ thể tạm thời áp chế, nhưng căn bản không có tiêu tán mà là lúc nào cũng có thể bùng nổ khí hung sát lần nữa, nên im lặng không nói.

Dường như hắn đã biết nguyên nhân Tiểu Hắc cuối cùng sẽ tách khỏi Hứa Khắc trong lịch sử.

Như hắn đã giải thích với Hứa Khắc, bản tính yêu thú hung tàn, khó có thể chung sống hoà bình với nhân loại. Cho dù lúc đầu có thể dựa vào tình cảm được bồi dưỡng do ở chung lâu dài giữa song phương, đè sát ý xuống hết lần này đến lần khác.

Nhưng cứ thế mãi, sát ý không ngừng tích tụ lại, cuối cùng sẽ có một ngày không thể áp chế nổi. Một khi hoàn toàn bạo phát, cái gọi là ràng buộc e rằng không khác gì tờ giấy mỏng manh.

Mà cách biệt thực lực to lớn giữa yêu thú và tu sĩ của Ngự Thú tông cũng dẫn đến nếu như biến cố mất kiểm soát xuất hiện, tất nhiên tu sĩ chỉ có chết thảm.

“Chẳng lẽ đây chính là duy trì chấp niệm của ‘Ngự Thú tông chi biến’? Bởi vì Thiên Mệnh Huyền Điểu Tiểu Hắc không cách nào khống chế cảm xúc giết chóc của bản thân, cuối cùng dẫn đến việc tách rời với chủ nhân Hứa Khắc. Từ đó không ngày gặp lại?”

“Nếu như là vậy, có lẽ lần này có cách giải quyết chấp niệm của hắn.” Một suy nghĩ không hiểu sao xuất hiện trong đầu Lý Phàm.

Có ‘Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú’, năng lực khống chế bản thân của Lý Phàm hoàn toàn không phải yêu thú có thể so sánh được. Chắc chắn cho dù sát ý của Lý Phàm như sóng lớn cuồn cuộn, không ngừng dâng trào đánh tới thì tâm chí của hắn cũng sẽ như đập lớn không thể phá vỡ, vững vàng áp chế.

Lý Phàm suy nghĩ, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Từ Khắc.

Mà chỉ cười lạnh nói: “Tên Đế Tam Mô tự xưng là thú trí tuệ, có hắn ở đây, sao có thể không cân nhắc đến cảnh tượng này được.”

“Vậy mà còn...” Hứa Khắc nghe vậy, nhất thời mở to mắt.

“Đại kiếp nạn vừa xuất hiện, Ngự Thú tông trong thập tông Tiên đạo đã chuẩn bị chạy trốn. Truyền ra ngoài, điều này đối với tu sĩ thiên hạ là đả kích cỡ nào. Những tông môn khác của thập tông Tiên đạo cũng hơn nửa sẽ không đồng ý hành động lần này, ắt sẽ ra mặt cản trở.”

“Đương nhiên muốn cho Tu Tiên giới, Huyền Hoàng giới một công đạo mới đúng. Bởi vì pháp không thể đồng tu, các đệ tử tự giết lẫn nhau, tông môn tổn thất nặng nề thì sao? Dù sao mùi máu tanh đầy đất thế này, sao mà làm giả được.”

“Vừa hay còn có thể làm bình phong cho việc rút lui vào tiểu thế giới.” Lý Phàm chậm rãi nói.

Hứa Khắc không khỏi rùng mình: “Tâm tư của người trưởng thành thật đáng sợ.”

Tiếp đó, hắn lại nhìn chằm chằm Lý Phàm, cả khuôn mặt là nghi hoặc: “Có điều, Tiểu Hắc ngươi chừng nào thì trở nên thông minh như vậy? Là gần đây lại ăn trộm thiên tài địa bảo gì sao? Không phải chứ, ta vẫn luôn giám sát ngươi đó...”

Lý Phàm nghe Hứa Khắc nói thế, trong lòng lại không khỏi dâng lên sát ý cuồn cuồn. Muốn hung hăng cho tát đối phương, phát tiết một chút. Lát sau mới chậm rãi trấn áp được.

Rối loạn trong Ngự Thú tông kéo dài đến ba bốn ngày.

Tuy có rất nhiều đệ tử thương vong, nhưng yêu thú mất khống chế rất nhanh đã bị đuổi bắt, giam giữ lần nữa. Mà lực lượng trung kiên trong môn phái bao gồm đệ tử tinh nhuệ và các trưởng lão tạm thời không bị ảnh hưởng gì.

Kế hoạch rút lui khỏi Huyền Hoàng giới triển khai đâu vào đấy.

Mà trong quá trình này, Lý Phàm cũng từ đôi câu vài lời của đệ tử trong môn phái nói chuyện với nhau biết được Ngự Thú tông muốn rút lui nhanh chóng còn có một nguyên nhân khác.

Chính là vì đề phòng đám yêu thú điên cuồng trả thù.

Nếu như nói yêu thú và nhân loại là hai chủng tộc khác biệt có mâu thuẫn, cạnh tranh lẫn nhau để tranh giành tài nguyên.

Như vậy yêu thú và Ngự Thú tông là quan hệ đến chết cùng không thôi.

Yêu thú có bản tính cao ngạo, tự nhận địa vị phải ở trên nhân loại. Thế mà, Ngự Thú tông lại lấy thủ đoạn hèn hạ, điều động, nô dịch yêu thú. Chuyện này đối với một đám yêu thú là điều vô cùng nhục nhã.

Trước kia Ngự Thú tông nằm trong lãnh thổ nhân loại, trong môn lại có không ít yêu thú cường đại bị tu sĩ bắt đi, khống chế.

Cho nên cho dù đám yêu thú muốn phục thù cũng cơ bản là lực bất tòng tâm. Ngược lại có nguy cơ bị bắt nô dịch.

Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, tin tức đại kiếp “pháp không thể đồng tu” xuất hiện, khẳng định chẳng mấy chốc sẽ truyền đến bên yêu thú. Đám yêu thú có thù tất báo sao có thể buông tha cho cơ hội trời cho này được? Tất nhiên sẽ không ngừng tìm tới cửa.

Không nói đến Ngự Thú tông có thể ngăn cản được yêu thú trả thù hay không. Đến lúc đó song phương thật sự chém giết, đám yêu thú đã mất đi ràng buộc trong Ngự Thú tông rốt cuộc sẽ giúp ai, điều này khó mà nói được.

Vì để tránh cho tình huống đáng sợ này xảy ra, việc rút lui đến địa giới an toàn đã là lửa sém lông mày.

“Môn nhân Ngự Thú tông nghe lệnh, chỉ có yêu thú thông qua khảo nghiệm ‘Đồng Tâm Hoàn’ mới có thể theo rút lui. Nếu như thất bại rồi...”

“Thì thả chúng nó rời đi thôi!”

Rất nhanh, một thông báo truyền khắp toàn bộ Ngự Thú tông.

Bình Luận (0)
Comment