Nhưng bây giờ nhận được Thiên Mệnh Huyền Vũ, còn có thể thi triển thần thông Huyền Điểu, ngược lại muốn thử xem sao.
Hơn mười ngày sau, Lý Phàm đi tới thành trấn người phàm trong trí nhớ.
Chính là ở chỗ cách ngoài thành không xa đó, Hàn Dịch bị Ngư Phụ liếc một cái đã hóa thành tượng đá.
Lúc này, thành trì người phàm này rõ ràng đã nằm trong phạm vi ảnh hưởng của tượng đá Hàn Dịch.
Lý Phàm nhìn lại, chỉ thấy cột khói khí vận trên đỉnh đầu của một đám người phàm, cho dù là phẩm chất gì thì trên đó đều có một luồng khí màu đen nồng nặc quấn quanh.
Biểu hiện cụ thể là các người phàm trong thành đều vận rủi quấn thân, mọi việc không thuận.
Đi bộ vô duyên vô cớ té ngã, bị thương đã coi là nhẹ. Người ăn cơm nghẹn chết, làm ăn thất bại cửa nát nhà tan cũng không ít. Đã có mấy người phàm nhận ra nơi đây dường như không thích hợp, muốn chạy trốn.
Nhưng thường đi đến nửa đường lại bởi vì nguyên nhân kỳ lạ mà bất hạnh bỏ mình.
Lý Phàm quan sát trên không trung một đoạn thời gian, sau khi người phàm chết, cột khí vận trên đỉnh đầu bọn họ trong nháy mắt tản đi.
Mà luồng khí đen quấn lấy đó nhân cơ hội này ăn như gió cuốn, đều thôn phệ hết. Ăn no nê xong, bỗng nhiên biến mất, không biết đi hướng nơi nào.
“Có chút thú vị.”
Lúc Lý Phàm nghĩ như vậy thì chợt cảm thấy sau lưng mát lạnh, giống như có cái gì đó đang đánh về phía mình.
Sắc mặt hắn khẽ biến, thân hình trốn thoát trong nháy mắt, cuối cùng miễn cưỡng tránh được kiếm quang.
“Đạo hữu cẩn thận!”
Kiếm quang sượt qua người Lý Phàm, đánh xuống người phàm bên trong thành trì.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc, cả tòa thành trì đã bị kiếm quang phá hủy. Người phàm cả thành ngay cả một tiếng kêu rên cũng chưa kịp phát ra đã chết hết tại chỗ.
Dường như hắn vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo do kiếm khí sắc bén sượt qua ở sau lưng. Mặt Lý Phàm không khỏi co rúm, nhìn thành phố người phàm đã biến thành một cái hố to, không còn tồn tại phía dưới.
May mà hắn phản ứng nhanh, nếu không bị kiếm quang này đánh trúng, thân thể trực tiếp phá hủy thì không nói, sợ sẽ còn sẽ làm tổn hại đến căn cơ động thiên.
May mà hắn không quá xui xẻo, không cách quá gần. Bằng không bị Tiên Phàm Chướng dính là người, sợ là phải Hoàn Chân đương trường!
“Cách tượng đá xa như vậy mà ảnh hưởng bởi vận lại lớn đến thế.” Lý Phàm rùng mình, lấy ra từ trong lông vũ Huyền Điểu bổ sung khí vận bị cắn nuốt của bản thân. Cũng lặng lẽ vận chuyển ‘lĩnh vực Thiên Mệnh’, phòng ngừa lại lần nữa bị ảnh hưởng bởi khí vận.
Khói phía dưới tan đi, chỉ thấy một thanh kiếm cắm thẳng dưới đáy hố lớn trên mặt đất.
Dường như, có hơi quen mắt.
“Ây da xin lỗi đạo hữu rất nhiều!”
Lúc này chủ nhân của thanh kiếm gỗ mới ung dung tới chậm, vẻ mặt xấu hổ và áy náy nói với Lý Phàm.
“Đều tại ta học nghệ không tinh, suýt nữa hại tính mạng của đạo hữu!”
Lý Phàm nhìn về phía người tới, tuy đối phương không nhận ra hắn, nhưng
Lý Phàm đối với người này lại không có chút xa lạ gì cả.
Chính là Sóc Phong, tiên nhị đại tiếng tăm lừng lẫy của Vạn Tiên Minh, đứa con ngoan ngoãn của Phi Tuyết tiên tôn, biệt danh ‘Ta Vô Địch’!
Chỉ là trước đây không lâu khi xuất hiện trong “Hội giao lưu thân thiện” của Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội, hắn vẫn là tu vi Hóa Thần.
Nhưng hôm nay nhìn qua, Sóc Phong thế mà chỉ là cảnh giới Trúc Cơ!
“Không phải che giấu tu vi? Đây là bởi vì bị kích thích, tán công trung à?” Lý Phàm liếc mắt nhìn Sóc Phong, trong mắt hiện lên tia sáng khó nhận thấy được.
“Hóa ra là Sóc Phong đạo hữu!” Lý Phàm không kiêu ngạo không nịnh nọt, chắp tay nói: “Ta còn tưởng rằng lại là bọn đạo chích của Ngũ Lão hội đến gây sự cơ!”
Mặt Sóc Phong hơi đỏ lên.
Hắn cũng không có gì kỳ quái khi đối phương nhận ra chính mình, chỉ vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Ta vốn đang tu hành cảm ngộ trên không trung, cũng không biết vì sao mà thanh kiếm gỗ này lại đột nhiên mất khống chế, cũng may đạo hữu phản ứng đủ nhanh, bằng không ta sẽ lại tự dưng tạo sát nghiệt mắt!”
“Ha ha, không sao. Ta cũng nhìn ra đạo hữu không phải cố ý làm vậy. Chỉ có điều, cảnh giới của Sóc đạo hữu là sao thế?” Lý Phàm đánh giá đối phương, trên mặt cố ý lộ ra vẻ nghi ngờ hỏi ngược lại.
Sóc Phong không giấu diếm, thẳng thắn nói: “Cũng không có gì, chẳng qua cảm giác lúc trước mình đi nhầm đường, nên giờ đi lại mà thôi!”
Tuy Lý Phàm đã sớm biết nhưng mặt vẫn lộ vẻ kinh ngạc.
Cẩn thận quan sát Sóc Phong hồi lâu, lúc này mới khẽ lắc đầu cảm thán: “Cảnh giới Hoá Thần đã là mục tiêu cuối cùng mà đa số tu sĩ trong thiên hạ đều mơ ước. Nhưng đạo hữu lại quyết đoán như thế, nói trùng tu là trùng tu...”
“Bái phục, bái phục!” Lý Phàm chắp tay khen ngợi.
Sóc Phong mỉm cười, lơ đễnh: “Không nhận nổi lời khen ngợi của đạo hữu đâu, ta mạnh hơn người thường ở chỗ nào chứ? Chẳng qua ỷ vào việc được mẫu thân đại nhân che chở mà thôi. Cho dù ta trùng tu thất bại, cả đời cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ. Vạn Tiên Minh này có bao nhiêu người dám xem thường ta? Mà nếu tu bình thường sĩ thất bại, thật đúng là vạn kiếp bất phục.”
Lý Phàm mỉm cười, không đồng ý cũng không phản bác.