Lý Phàm dựa theo phương thức tu luyện ‘Thiên Mệnh Tại Ngã’, tu luyện gần nửa ngày. Sau đó không khỏi nhíu mày, ngừng lại.
“Dù sao chỉ là dựa vào một lông chim, so với Huyền Điểu chân chính thì tiến độ quá chậm. Lại không có quy nhân hấp thu mau mắn như Hứa Khắc kia, chỉ ngu ngốc tu luyện như vậy, e là mấy trăm năm cũng không có được khí vận ngon lành.”
“Khí vận, hừ...”
Tu hành gặp khó, Lý Phàm trong nháy mắt đổi mạch suy nghĩ.
“Có Hoàn Chân tương trợ, cảm giác tiên tri của ta căn bản cũng không cần khí vận gì cả.”
“Vận và mệnh dây dưa, tương ứng với trời, lưu chuyển thế gian. Lộ ra bên ngoài, ngược lại có một sơ hở. Nói không chừng ngày nào đó sẽ bị tu sĩ tinh thông tính kế...”
Trong lòng Lý Phàm khẽ động, âm mưu xuất hiện trong đầu.
Vận chuyển thần thông, lần này không có lựa chọn tẩm bổ vào khí vận của bản thân. Mà chính là truyền toàn bộ khí vận vốn nhỏ yếu của mình vào bên trong chiếc lông vũ của Huyền Điểu.
Trong thị giác của Lý Phàm, trên người hắn dường như xuất hiện một vòng xoáy nhỏ. Cột khói mong manh màu trắng chỉ giãy dụa một lát rồi ngăn cản không nổi, bị hút vào trong đó.
Có lẽ là bởi vì khí vận của bản thân vốn mỏng manh cực kỳ, cho đến khi bị hoàn toàn hấp thu xong, Lý Phàm cũng không có cảm thấy chút nào không thoải mái nào.
Hiện tại, cho dù Lý Phàm vận dụng thần thông của Thiên Mệnh Huyền Điểu cũng không cách nào quan sát được cột khí vận trên đỉnh đầu nữa.
Dường như hắn cũng giống như là ‘người xui xẻo’ trong truyền thuyết.
“Tất cả may mắn, cơ duyên đều không ảnh hưởng, nhưng trái lại, không còn may mắn phản phệ, khả năng gặp phải tai họa cũng giảm mạnh.”
Lại quan sát lông vũ Huyền Điểu trong đan điền, sau khi hấp thu khí vận của Lý Phàm dường như sáng hơn trước một chút.
“Ta dù sao không phải người vô vận chân chính, tuy khí vận nhất thời tiêu tán nhưng cũng sẽ xuất hiện lần nữa trong sinh hoạt hằng ngày. Nhưng cũng mượn chiếc lông chim này hấp thu khí vận lần nữa.”
“Tại thời khắc mấu chốt, còn có thể bạo phát đồng thời khí vận tích góp được trong Huyền Vũ, nói không chừng có thể đạt tới hiệu thần kỳ hóa hủ hủ vi.”
Suy nghĩ thay đổi, sắp xếp lại mạch suy nghĩ như ý, Lý Phàm rất hài lòng với thu hoạch lần này trong Vẫn Tiên cảnh.
Hắn cảm ứng một phen, dường như còn phải qua hơn một năm mới có thể tiến vào lần nữa.
“Thiên Kiếm tông...”
“Trong cảnh tượng hai lần trước, Bạch tiên sinh đều đóng vai mơ hồ. Cũng không biết Thiên Kiếm tông đúc kiếm này có liên quan gì với hắn.”
Một lát sau, Lý Phàm đè suy nghĩ xuống.
Lúc hắn rong chơi ở Vẫn Tiên cảnh, Liễu Tam đã tuyên bố phương pháp tiến vào bên trong cho tu sĩ toàn tông.
Nghe nói có thể lấy khác loại phương pháp quay về thượng cổ, các đệ tử đều vô cùng hưng phấn, xôn xao nhiệt tình thử một lần xem thử ra sao.
Thời không họ tiến vào cũng thiên kỳ bách quái, chỗ nào cũng có.
Chờ sau khi bọn họ tỉnh dậy, Liễu Tam lệnh chuyên gia tập hợp, sắp xếp kiến thức của từng người bọn họ. Dưới cái nhìn của Liễu Tam, Vẫn Tiên cảnh này quả thực là một bảo tàng khổng lồ, bí cảnh thí luyện miễn phí. Lợi dụng được, có thể tăng mạnh tốc độ phục hưng Dược Vương tông.
Sau khi Lý Phàm biết rõ cũng tổng hợp chỉnh sửa “công lược” từng thấy trên diễn đàn Tìm tiên rồi gửi cho mọi người, để các đệ tử thăm dò càng có hiệu suất.
Đối với thu hoạch trong Vẫn Tiên cảnh, Liễu Tam đã từng đề nghị để các đệ tử thống nhất nộp lên, Lý Phàm tiến hành phân chia chung.
Nhưng lại bị Lý Phàm bác bỏ.
Đoạt cơ duyên của người khác như giết phụ mẫu người ta. Độ Huyết Duyên còn chưa đạt được đến mức có thể coi người khác như nô lệ. Vì một chút lợi ích không có ý nghĩa, nếu như kích thích lòng phản nghịch của các đệ tử thì quả thực mất nhiều hơn được.
“Mọi thứ lấy ổn định làm đầu.” Lý Phàm lại lần nữa căn dặn Liễu Tam nói.
Dưới sự khen ngợi “tâm tính của thiếu chủ, ta cũng không bằng” của Liễu Tam, Lý Phàm lặng lẽ rời khỏi Trường Sinh cốc.
Xuyên qua làn sương mù trắng, sắp trở lại lãnh địa của Vạn Tiên Minh lại đột nhiên phát hiện, bên ngoài tường chắn sương trắng có một đội tu sĩ Nguyên Anh đang đi tuần đề phòng.
Hiển nhiên là bởi vì lúc trước Ngũ Lão hội không ngừng quấy rối tập kích.
Lý Phàm mỉm cười, lặng yên không tiếng động vòng qua bọn họ, đi thẳng đến châu La Yên.
Mục tiêu không phải ai khác, chính là đã Hàn Dịch đã hóa thành một pho tượng đá.
Lý Phàm không biết trên người Hàn Dịch rốt cuộc đã xảy ra thay đổi gì, nhưng bức tượng đá hắn biến thành này lại có chút tà môn.
Lúc trước Lý Phàm tìm hiểu trong Thiên Huyền Kính một phen, chuyện qua đi rất lâu, tu sĩ đi ngang qua hắn đếm không hết.
Nhưng bất ngờ là không có một tu sĩ nào phát hiện sự tồn tại của Hàn Dịch.
Càng đừng đề cập đến việc tượng đá hắn biến thành đang không ngừng thôn phệ khí vận của sinh linh xung quanh.
Mà sau khi thu thập đủ loại dấu vết, phạm vi ảnh hưởng của Hàn Dịch đang dần mở rộng ra.
Có thể dự đoán, nếu như hắn vẫn không tỉnh lại, cuối cùng sẽ có một ngày, có lẽ toàn bộ châu La Yên đều bị hắn ảnh hưởng.
Lúc trước tuy Lý Phàm biết được việc này, không có phương pháp ngăn cản hấp thu khí vận, hắn cũng sẽ không đặt mình vào nguy hiểm, tìm hiểu ngọn nguồn.