Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 975 - Chương 975. Được Huyền Điểu Chi Di

Chương 975. Được Huyền Điểu chi di Chương 975. Được Huyền Điểu chi di

“Ninh Viễn lấy thọ quả” dường như là một quả cầu tỏa ra ánh sáng hướng bốn phía, sáng rực không tì vết.

Mà “Ngự Thú tông chi biến” chỉ là một phần nhỏ trong ánh sáng, phần lớn đều ẩn giấu trong bóng tối.

Lý Phàm như có điều suy nghĩ nói: “Có lẽ chấp niệm của Tiểu Hắc cũng giống với chấp niệm của Chương sư huynh lúc trước, chỉ là che dấu bên ngoài. Chủ nhân chính thức của thời không duy trì Ngự Thú tông có lẽ một người khác hoàn toàn.”

Trải nghiệm mấy lần tiến vào bên trong Vẫn Tiên cảnh đều bị cắt ra, chỉnh sửa rồi hợp lại thành hoàn một đoạn, Lý Phàm cẩn thận nhớ lại.

Cho đến khi không gian méo mó xung quanh trở nên mất ổn định, vẫn không có manh mối nào.

Bọt khí vỡ ra, Lý Phàm trở lại bên trong thế giới hiện thực. Cùng lúc đó, một chiếc lông vũ màu đen rơi xuống tay hắn.

“Huyền Điểu chi di...”

Cùng đến với lông vũ của Thiên Mệnh Huyền Điểu còn có một đoạn ký ức nhanh chóng lóe lên.

Đó là chuyện xảy ra trên người Tiểu Hắc trong lịch sử chân chính.

Giống với Lý Phàm, Tiểu Hắc rất có lòng tin với mình, không để ý lời khuyên can của Hứa Khắc, khăng khăng đi tham gia khảo nghiệm “Đồng Tâm Hoàn”.

Nhưng nó dù sao cũng là yêu thú, cũng không có Lý Phàm có mang kỳ ngộ Tiên Tâm Chú bên người.

Không có kỳ tích xảy ra, kết quả sau cùng đương nhiên là nó không thể thông qua khảo nghiệm mãi mãi không làm tổn hại chủ nhân của “Đồng Tâm Hoàn”.

Vốn dĩ Tiểu Hắc nên cùng đám yêu thú đông đảo còn lại có vận mệnh bị xử chết tập thể. Không biết sao Hứa Khắc khổ sở cầu khẩn, Lục Nhai động lòng trắc ẩn. Cuối cùng phá lệ giữ lại cho nó một mạng.

Chỉ là vì phòng ngừa để lộ bí mật, Lục Nhai mời Đế Tam Mô ra tay, lưu đày nó đến một nơi hoang vu bên trong tiểu thế giới, trong ngàn năm không được ra ngoài.

“Tiểu Hắc, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”

Khoảnh khắc lưu luyến chia tay, Hứa Khắc hai mắt đẫm lệ nói.

Thiên Mệnh Huyền Điểu cũng bi thương, hót vang từng trận. Có thể nó cũng rõ ràng, không có sự hạn chế của Ngự Thú Chân Quyết, mình quả thật không cách nào kiềm chế ý muốn cuồng bạo trong lòng. Nếu như khăng khăng ở lại bên cạnh Hứa Khắc, nói không chừng ngược lại sẽ hại hắn.

Nó cố gắng bình tĩnh, dùng cánh vuốt ve đầu của Hứa Khắc để an ủi.

“Tiểu Hắc, lần sau gặp lại, nhất định đã qua thật lâu. Chúng ta đều lớn lên, đến lúc đó có khi nào ngươi không nhận ra ta nữa không?” Hứa Khắc lại có chút lo lắng.

Tiểu Hắc đang muốn chế giễu Hứa Khắc có lo lắng ngu ngốc này, lại chợt thấy đối phương vỗ đầu một cái, lấy ra một giọt tinh huyết của bản thân.

Hứa Khắc đựng nó trong một chiếc bình ngọc màu nâu, trịnh trọng giao cho Tiểu Hắc.

“Ầy, cái này giao cho ngươi. Không được quên ta.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Khắc có chút tái nhợt, những vẫn kiên cường lộ ra nụ cười.

Thiên Mệnh Huyền Điểu rên rỉ, nuốt bình nhỏ màu nâu vào trong bụng.

Sau khi chia tay với Hứa Khắc u, Tiểu Hắc đã bị Đế Tam Mô thi pháp, lưu đày tới một chỗ hoang vu bên trong tiểu thế giới.

Hình ảnh vỡ nát, trí nhớ dừng ở đây.

...

Lý Phàm nhớ lại cảnh tượng hoang tàn đổ nát trong mắt Huyền Điểu, chợt cảm giác khá quen.

Chính là tiểu thế giới Hàn Dịch vô nhầm, có rất nhiều dị chủng nhân thú trước kia.

“Thiên Mệnh Huyền Điểu đã chết kia quả nhiên chính là Tiểu Hắc.”

Lý Phàm trầm ngâm một lát, trong đầu chợt có một tia sáng lướt qua.

“Không biết, một giọt tinh huyết của Hứa Khắc có còn ở đó hay không.”

“Huyết mạch của hoàng thất đế quốc, phương pháp thao túng dị thú...”

Một kế hoạch mơ hồ mơ hồ hình thành trong đầu Lý Phàm.

Các thành viên đế quốc như Tiểu Thanh, Lý Thần Phong đều rất cẩn thận.

Từ lần trước sau khi Lý Phàm ra mặt, nói Huyền Hoàng giới sắp nghênh đón đại chiến, muốn tạm dừng giao dịch một khoảng thời gian, bọn họ đều co đầu rút cổ, biến mất không thấy.

Căn cứ theo hình ảnh giám sát của Sát Cơ Vô Tướng biểu hiện, dường như là tạm thời về đế quốc trước.

“Còn chưa từng thử qua dùng tinh huyết của tu sĩ để luyện chế phân thân. Nếu như giọt tinh huyết kia của Hứa Khắc còn ở đó, nói không chừng có thể cho đám Tiểu Thanh một chút ‘bất ngờ’.”

Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, sau một lát, tạm thời đè xuống suy nghĩ này, cẩn thận nhìn kỹ ‘Huyền Điểu chi di’.

Thu hoạch lần này ở Vẫn Tiên cảnh ngoại trừ chiếc lông chim này ra, còn có chút ít ký ức liên quan đến thần thông bản mệnh ‘Thiên Mệnh Tại Ngã’ của Tiểu Hắc.

Tuy không có đủ huyết mạch của Thiên Mệnh Huyền Điểu, nhưng nếu nhờ chiếc lông chim này thì cũng có thể phát huy ra hiệu quả nhất định.

Thu Huyền Điểu chi di vào trong cơ thể, cảm giác quen thuộc lúc còn là Huyền Điểu nhất thời xông lên đầu.

Thị giác đột nhiên tăng lên, Lý Phàm quan sát đến khí vận của bản thân.

Cột khói màu trắng dường như bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, lúc nào cũng có thể sẽ bị gió thổi tan đi.

“Trắng, lục, lam, đỏ, tím, dù là trong người phàm, vận may của ta cũng thuộc về chủng loại không thể chịu nổi kia.”

Lý Phàm híp mắt lại, đối mặt với sự thật khiến cho người ta uể oải này, trong lòng lại không có bao nhiêu gợn sóng.

Cái gọi là may mắn, chẳng qua là quỹ tích vận mệnh con người có thể ảnh hưởng, và là một trong những nhân tố quan trọng nhất để thu hoạch cơ duyên. Đối với Lý Phàm có thể không ngừng luân hồi, cơ duyên không đến thì có thể tự đi tìm. Chỉ cần không phải loại vận đen xui rủi đến biến thái kia thì không có quá nhiều ảnh hưởng.

Bình Luận (0)
Comment