Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 974 - Chương 974. Quà Của Bạch Tiên Sinh (2)

Chương 974. Quà của Bạch tiên sinh (2) Chương 974. Quà của Bạch tiên sinh (2)

Qua rất lâu, Hứa Khắc mới phản ứng lại. Hắn kinh ngạc nhìn Lý Phàm: “Tiểu Hắc ngươi đã có thể đoán được, vậy tại sao còn bình thản đến thế? Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”

Lý Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, chăm chú nhìn Hứa Khắc hỏi: “Mắc cười, ta sợ cái gì? Chẳng lẽ ta còn không qua khảo nghiệm Đồng Tâm Hoàn kia? Tiểu tử ngươi không có lòng tin với ta thế à?”

Nhất thời bị khí thế của Lý Phàm chấn nhiếp, Hứa Khắc thế mà không dám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương. Hắn có chút ấp úng nói: “Lời nói không phải nói như vậy. Mọi chuyện không có tuyệt đối, lỡ như đây...”

Lý Phàm vẫy cánh bay đến đỉnh đầu Hứa Khắc, vỗ mạnh một cái: “Không có lỡ như!”

Hắn quả quyết nói.

Hứa Khắc muốn nói lại thôi. Tuy nhiên trong lòng rất cuống cuồng, nhưng hắn cũng rõ ràng con chim này bướng bỉnh, dù sao cũng không thuyết phục nữa.

Tâm trí bất an chờ đợi ba ngày, Hứa Khắc cuối cùng cũng chờ đến lượt Tiểu Hắc làm khảo nghiệm.

Dưới ánh mắt khẩn trương của hắn, Lý Phàm đi vào bên trong “Đồng Tâm Hoàn”.

Thời gian trong chớp mắt, dường như đứng im.

Ngay sau đó, Đồng Tâm Hoàn đột nhiên bộc lộ ra ánh sáng dịu dàng, đó là tiêu chí thành công thông qua khảo nghiệm!

“A! Tiểu Hắc ngươi quá tuyệt vời!” Tiếng thét chói tai của Hứa Khắc vang lên, vọt tới trước mặt Lý Phàm, muốn ôm chặt lấy hắn, lại bị Lý Phàm tát cho một cái.

“Khảo nghiệm hợp cách. Người kế tiếp.” Lục Nhai có chút kinh ngạc nhìn Lý Phàm một chút, tuyên bố.

Lại qua năm ngày sau đó, sau khi toàn bộ yêu thú của Ngự Thú tông đều hoàn thành khảo nghiệm “Đồng Tâm Hoàn”, thuyền Vạn Thú đã trang bị đầy đủ.

Sắp xuất phát đến nơi không biết.

“Lục Nhai sư huynh, ngươi không đi à?” Boong tàu, Hứa Khắc vẻ mặt tò mò nhìn Lục Nhai đứng ở đầu thuyền, nghiêng đầu hỏi.

Lục Nhai đưa tay sờ đầu Hứa Khắc: “Cũng nên để lại ít nhân thủ. Thập tông Tiên đạo cũng sĩ diện, nếu như ngay cả giả vờ cũng không làm, để người khác tức giận thì không hay lắm.”

Hứa Khắc cái hiểu cái không gật đầu.

“Ngươi đi đi. Tương lai của Ngự Thú tông nhờ vào ngươi.”

Lấy một dây đỏ buộc lên cổ tay phải của Hứa Khắc, ánh mắt Lục Nhai có chút nói không nên lời.

“Oa, đây là dây chỉ đỏ của Bạch tiên sinh!” Trên dây đỏ có cách thắt nút đặc biệt khiến Hứa Khắc liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch của nó.

Lúc trước khi còn ở miếu của thành Ninh Viễn, mỗi khi có tiểu hài tử bị bệnh sau khi được Bạch tiên sinh chữa trị.

Bạch tiên sinh sẽ buộc trên cổ tay của bọn họ một sợi dây đỏ, để cầu tương lai bình an.

Hứa Khắc giơ tay lên, đưa dây đỏ ra trước mắt, xem đi xem lại.

Lý Phàm cũng nhìn chằm chằm dây đỏ, trong lòng xuất hiện cảm giác khó nói thành lời.

Cho dù nhìn thế nào, dây đỏ trên tay Hứa Khắc đều dường như chẳng có gì khác lạ, chỉ là món đồ bình thường mà thôi.

Nhưng với Bạch tiên sinh chỉ thuận miệng một câu chính là Tạo Hóa Chân Huyền Công, làm sao có thể chỉ đưa đồ vật bình thường cho bọn nhỏ?

Nhất là khi Lý Phàm đảo mắt qua Hứa Khắc, buông lỏng một chút sát ý, một cảm giác nguy cơ rất trí mạng bỗng nhiên hiện lên.

Sau đó Lý Phàm hiểu ngay lập tức, nếu như mình thật sự đánh mất lý trí, động thủ với Hứa Khắc...

Như vậy người chết trước nhất định là mình.

Mà Hứa Khắc lại không có chút ý thức về sự quý giá của sợi dây này, đơn giản là quà của Bạch tiên sinh nên cảm thấy vui mừng trong lòng.

“Đi thôi, đã tới lúc rồi.” Ánh mắt của Lục Nhai thâm thúy, sau cùng nhìn Hứa Khắc một cái.

Sau đó lặng yên bay ra bên ngoài thuyền Vạn Thú, đánh một pháp ấn.

Một tia sáng ảm đạm lặng yên không một tiếng động bao phủ chiếc thuyền, thuyền Vạn Thú phá vỡ hư không, chạy tới nơi vô danh.

Khoảnh khắc phi thuyền rời khỏi Huyền Hoàng giới, Lý Phàm đứng trên đỉnh đầu của Hứa Khắc lại cảm thấy mọi thứ xung quanh rời vào khoảng không yên ắng. Sau đó như là đã trải qua tẩy lễ của thời không, sắc thái dần dần rút đi.

Cuối cùng hóa thành điểm sáng lấm tấm, vỡ tạn thành từng mảnh.

Lý Phàm biết đây là vì hắn đã giải quyết chấp niệm của Thiên Mệnh Huyền Điểu, hoàn thành ‘Ngự Thú tông chi biến’.

Nhưng khác với trước kia, Lý Phàm không trực tiếp trở về thế giới hiện thực.

Mà đang lần nữa sau khi tiến vào Vẫn Tiên cảnh, đứng ở nơi bọt khí trong suốt lơ lửng.

Lý Phàm đưa mắt nhìn phía trước, có một cảnh tượng mới xuất hiện.

Tấm hình nhanh chóng biến ảo, lờ mờ có thể trông thấy một thanh kiếm đá to lớn đứng trong vách núi hình xoắn ốc. Ngàn vạn tu sĩ ở bên cạnh nó như con kiến, khí thế ngất trời mượn nhờ lực lượng hừng hực của địa hỏa, không ngừng dung luyện rất nhiều tài liệu trong đó.

“Xem ra là mở khóa nội dung cốt truyện mới. Đây dường như là...”

“Thiên Kiếm tông, thần binh liệt giới?”

Lý Phàm híp mắt lại.

Đáng tiếc dường như do mới vừa rời khỏi Vẫn Tiên cảnh, nên giờ phút này không thể tiến vào trong cảnh tượng mới này.

“Chỉ có thể chờ đợi lần sau.”

Trong chùm ánh sáng thoáng chốc, vô số tu sĩ đi tới đi lui, vẽ ra những luồng sáng. Thế nhưng thanh thần binh liệt giới vẫn sừng sững, theo thời gian trôi qua nhìn càng uy nghiêm.

Hình như có loại ma lực đặc biệt, Lý Phàm nhìn chằm chằm dò xét rất lâu rồi dời ánh mắt.

Nhìn về hai chùm sáng phía trước, tuy cùng thuộc loại hình đã “qua ải” nhưng mà bọn họ mang cho Lý Phàm cảm giác có chút khác biệt.

Bình Luận (0)
Comment