Chỉ là dường như hắn không có chú ý sự tồn tại của tượng đá, chỉ đơn thuần là dựa vào bản năng của hắn phát hiện ra dị thường ở nơi đó mà thôi.
“Có chú thú vị...”
“Chi bằng đạo hữu cùng ta đi đến đó điều tra thử xem?” Lý Phàm lên tiếng đề nghị.
“Đang có ý này.” Hiển nhiên Sóc Phong không phải là kẻ lo sợ gặp phiền phức, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người vốn đang định tiến lên trước thăm dò, ngay lúc này bầu trời đột nhiên biến thành màu hồng.
Sắc mặt Sóc Phong đột ngột thay đổi.
Những bông tuyết màu đỏ thẫm từ từ rơi xuống.
Một giọng nữ truyền cảm dễ nghe đột nhiên vang lên: “Phong nhi, rời nhà đã lâu đến lúc nên về rồi.”
Sắc mặt Sóc Phong hơi cứng lại.
Nhưng mà hắn lại không dám chống lại ý của mẫu thân đại nhân nhà mình, chỉ đành bày ra vẻ mặt xin lỗi Lý Phàm.
“Ta biết rồi, mẫu thân đại nhân.” Hắn đáp lời.
Sóc Phong nắm lấy một mảnh hoa tuyết, màu đỏ thẫm hòa tan trong lòng bàn tay hắn.
Ngay sau đó, hình bóng của hắn trở nên mơ hồ.
Dần dần từ trong không khí biến mất.
Đột nhiên, một khối linh phù truyền tin từ không trung rơi xuống bay về phía Lý Phàm đang đứng.
“Lý huynh, ngày sau nếu có chuyện cần ta giúp đỡ, cứ việc liên hệ với ta.”
Giọng nói của Sóc Phong mơ hồ truyền đến.
Âm thanh của Sóc Phong càng ngày càng nhỏ.
Sau cùng không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, những bông tuyết đỏ thẫm cũng theo đó dần biến mất giữa đất trời.
Thật giống như cảnh tưởng vừa rồi chỉ là ảo giác của Lý Phàm mà thôi.
“Đơn thuần chỉ là trùng hợp, hay là vì vận may kinh thế kia của hắn có thể xu cát tị hung?”
“Hoặc là Phi Tuyết tiên tôn vẫn luôn để mắt Sóc Phong, không cho phép hắn xảy ra sai sót gì. Nhìn thấy hắn sắp đi vào hiểm địa nên ra mặt ngăn cản?”
Lý Phàm trầm mặc không nói, quay đầu nhìn vào vị trí của tượng đá Hàn Dịch.
Sau khi cân nhắc một chút, hắn đáp xuống mặt đất, vận chuyển “Lĩnh vực Thiên Mệnh” từng bước từng bước đi đến bên tượng đá.
Tốc độ của Lý Phàm cực kì chậm chạp, là vì hắn đang cẩn thận lĩnh ngộ sức mạnh cấp vận chuyển động ở xung quanh.
Bởi vì trước mắt hắn đã tiếp cận rất gần với trạng thái “Người Vô Vận”, cho nên hắn vô cùng mẫn cảm với những biến hóa về khí vận trong cơ thể mình.
Sau khi hắn đi về phía trước được khoảng hơn chín mươi bước, Lý Phàm đột nhiên phát giác “Lĩnh vực Thiên Mệnh” xuất hiện sơ hở.
Giống như ly nước bị người ta đục ra một lỗ thủng, khí vận vốn yếu ớt đến gần như không tồn tại trong nháy mắt lại điên cuồng trôi đi mất. Sau khi một tia khí vận cuối cùng hoàn toàn bị ép khô, ở trong tầm mắt của Lý Phàm, hắc khí dày đặc bắt đầu lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Hắn đột ngột cảm thấy hãi hùng khiếp vía, như thể giây tiếp theo đại nạn sẽ ập xuống đầu mình vậy.
Lý Phàm vội vàng lui về sau, đồng thời lấy lại vận may trước đó đang tích trữ trong Thiên Mệnh Huyền Vũ.
Động tác của hắn vốn đã rất nhanh, nhưng thay đổi mà khí vận đem đến lại như dựng sào thấy bóng. Trong quá trình hắn rút lui, vậy mà lại loạng choạng thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất. Hắn đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, còn là tu sĩ đỉnh tiêm nhất dùng Ngũ Hành động thiên để kết anh.
Vậy mà đi bộ cũng bị ngã?
Thế mà những việc trái ngược lẽ thường này thật sự đã phát sinh ở trên người hắn.
Lý Phàm không dám do dự, hắn ghi nhớ loại cảm giác vừa rồi trong lòng, đồng thời tăng tốc bổ sung khí vận đã mất đi.
Đến khi ổn định lại cơ thể và rút lui về đến khu vực an toàn thì Lý Phàm phát hiện, khí vận tích trữ ở trong lông vũ Huyền Điểu đã tiêu hao mất gần một nửa, lúc này mới tiêu trừ bớt hắc khí xui rủi trên đỉnh đầu.
“Khoảng cách giữa ta và tượng đá còn xa như vậy mà khí vận đã tiêu hao nhiều đến thế. Tượng đá cấp vận này thật sự có chút đáng sợ. Chỉ sợ cho dù có là người mang hồng vận tề thiên như Sóc Phong cũng không chống đỡ được, sẽ bị hút sạch sẽ. Chẳng trách Sóc Phong bị mẫu thân hắn mang đi.”
“Tiêu hao này không phải sức mạnh con người có thể chống chọi được, trừ phi...”
“Thế giới chi vận.”
Trong lòng Lý Phàm rung động, hắn đột nhiên nhớ tới thế giới mà Tiểu Hắc vẫn lạc.
Thiên vận của tiểu thế giới dị thú kia rõ ràng là đã bị Tiểu Hắc luyện hóa, dung hợp rồi. Nhưng không lâu sau, không biết vì nguyên nhân gì mà Tiểu Hắc vẫn lạc. thiên vận cũng từ đó nát vụn, phân tán khắp nơi.
Dựa vào tu vi khiêm tốn lúc đó của Hàn Dịch đều có thể hấp thu, nắm giữ thiên vận.
Vậy nếu như là Lý Phàm có lông vũ Huyền Điểu trên người hấp thu thiên vận thế giới thì chắc hẳn sẽ càng thuận buồm xuôi gió.
“Huống hồ, một giọt tinh huyết của Hứa Khắc hình như cũng được chôn cất ở đó. Xem ra ta nhất định phải chạy đến đó một chuyến rồi.”
“Trong tiểu thế giới kia dường như ấn giấu không ít loài thú thực lực cường đại. Nếu như là trước đây, ta chỉ có thực lực Nguyên Anh, một thân một mình có lẽ sẽ còn có chút lo lắng. Nhưng mà hiện tại thì...”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia sáng.
Hắn tạm thời rời khỏi khu vực cấp vận quay ngược về trong Trường Sinh cốc, triệu kiến Liễu Tam.
Hắn vừa định mở lời bảo Liễu Tam thống lĩnh một số đệ tử của Dược Vương tông, tiến vào trong tiểu thế giới dị thú để càn quét, dọn dẹp nguy hiểm trước.