Nhưng Lý Phàm đột nhiên phát giác có chỗ không thích hợp, lời muốn nói ra chỉ đành dừng lại.
“Thiếu chủ đang lo lắng chuyện gì sao?”
Liễu Tam nhìn Lý Phàm, cảm thấy hắn có chút kì lạ.
Lý Phàm suy tư một lúc, ngược dòng tìm kiếm những cảnh tượng được ghi lại trong quá khứ của Hóa Đạo Thạch, lúc này mới hắn mới bừng tỉnh.
Hóa ra bản thân vậy mà lại bất tri bất giác quên mất chuyện biển Tùng Vân gặp kiếp nạn.
“Không biết ở kiếp này biển Tùng Vân hiện tại có cảnh tượng như thế nào, là vực thẳm hư vô hay là dãy núi khô cằn?”
“Nếu như nơi đó đã hóa thành hư vô thì lối vào tiểu thế giới còn tồn tại hay không...”
Sau khi suy nghĩ nhanh chóng, trên mặt Lý Phàm lộ vẻ nặng nề.
“Lần này ta ra ngoài, phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ.”
Lý phàm lập tức nói chuyện biển Tùng Vân bị hủy, bị người đời dần quên lãng với Liễu Tam.
“Biển Tùng Vân?” Đầu tiên sắc mặt Liễu Tam có chút mơ hồ, sau đó cuối cùng cũng nhớ ra, gương mặt lộ vẻ khiếp sợ.
“Cũng may, bởi vì chúng ta phải chuyển đến Trường Sinh cốc nên mới vô tình tránh thoát được kiếp nạn này.” Lý Phàm có chút cảm thán.
Tuy nhiên, Liễu Tam lại đặt trọng tâm lên việc mình vậy mà quên mất chuyện này.
“Khiến người đời trong lúc bất tri bất giác lãng quên đi vong ưu, đây chính là sức mạnh của Trường Sinh tân pháp ư?” Đối với Liễu Tam có ấn tượng với cường giả Trường Sinh kỳ còn dừng ở thời kì thượng cổ, lúc này bị chấn kinh cực kỳ.
Phải biết rằng, là một trong những cường giả Hợp Đạo mạnh mẽ nhất của Dược Vương tông, trước đây hắn cũng từng được giao thủ với các Trường Sinh tiên tôn của mười tông phái Tiên đạo đấy.
Cho dù hắn không được tính là địch thủ của bọn họ nhưng chí ít cũng có thể phản kháng một chút.
Chưa từng nghĩ tới...
Trong nháy mắt, kiêu ngạo ở trong lòng Liễu Tam bị dập nát từng lớp từng lớp. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, trên trán vậy mà lại chảy ra những giọt mồ hôi lạnh.
Lý Phàm phát giác ra sự bất thường của Liễu Tam, lập tức lên tiếng an ủi: “Liễu lão không cần quá lưu tâm. Thiên địa xưa nay đã thay đổi, tuy có cùng danh hiệu là Trường Sinh thiên tôn nhưng mà Trường Sinh tân pháp và Trường Sinh cổ pháp rõ rừng đã không còn là những tồn tại cùng đẳng cấp nữa rồi.”
Tuy Liễu Tam vô cùng tín phục Lý Phàm, nhưng hắn cũng phải mất một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Trầm mặc hồi lâu, Liễu Tam đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó nói với Lý Phàm: “Hôm nay được biết đến uy lực của Trường Sinh tân pháp, ta mới hiểu trước đó chẳng qua ếch ngồi đáy giếng, xem trời bằng vung mà thôi.”
“Khác biệt giữa công pháp mới và công pháp cũ lớn như vậy...”
“Thiếu chủ, ta muốn thay đổi tân pháp.” Liễu Tam trịnh trọng nói với Lý Phàm.
Đối với quyết định này của Liễu Tam, Lý Phàm không hề cảm thấy ngạc nhiên. Hắn gật đầu đồng ý: “Ta ủng hộ ngươi! Liễu lão có thể lấy lại tinh thần chiến đấu cũng là may mắn của Dược Vương tông chúng ta. Nói không chừng ngài có thể đại triệt đại ngộ, chứng đạo Trường Sinh đấy. Đến lúc đó, có Trường Sinh tiên tôn che chở ở sau lưng, Dược Vương tông chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại tái xuất trên thế giới.”
“Nhưng mà...”
Giọng điệu của Lý Phàm đột nhiên thay đổi: “Hiện tại pháp đã không thể tu luyện cùng nhau nữa, nếu Liễu lão ngươi muốn tiến thêm một bước, “Nghịch thiên địa chi lí” vậy thì nhất định phải tu luyện lại một môn công pháp Hợp Đạo khác.”
“Thứ nhất, bây giờ muốn có được công pháp để tu luyện không dễ dàng, công pháp Hợp Đạo lại càng là vậy. Hai nữa là Trường Sinh đan cần Liễu lão đích thân chủ trì luyện chế...”
Liễu Tam ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Phàm, hùng tâm tráng chí ban đầu của hắn nhất thời trở nên ảm đạm đi nhiều.
Cách biệt giữa lí tưởng và hiện thực khiến Liễu Tam không thể không đưa ra chọn lựa.
Nhưng một người vẫn luôn trung thành tận tụy với Dược Vương tông như Liễu Tam chỉ do dự một lúc rồi đưa ra lựa chọn.
“Ta biết rồi, thiếu chủ. Trước hết vẫn nên đặt chuyện phục hưng Dược Vương tông lên hàng đầu đi.” Hắn có chút lạc lõng lên tiếng.
Lý Phàm lúc này mới mỉm cười nói: “Liễu lão hiểu lầm ý của ta rồi. Ta tuyệt đổi ủng hộ người thay đổi công pháp, hơn nữa việc tu vi của người tăng tiến không hề mâu thuẫn gì với việc quật khởi của Dược Vương tông.”
“Chỉ cần chúng ta có một chút thời gian để chuẩn bị thôi.”
“Tuy có hơi không tử tế lắm nhưng không thể không nói, chính kiếp nạn này đã khiến đạo hữu Chu Thanh Ngang bỏ mạng. Thế nên một khoảng nợ lớn chúng ta vốn thiếu cũng không cần trả lại nữa. Chỉ cần Liễu lão ngài lại luyện chế ra ít Trường Sinh đan cùng với một số đan dược hữu dụng khác để buôn bán, cứ như thế tích góp cỡ vài năm đổi lấy một quyển công pháp Hợp Đạo không thành vấn đề.” Lý Phàm ung dung nói.
Liễu Tam nghe vậy đôi mắt lại sáng lên.
Mấy năm chờ đợi đối với hắn căn bản chẳng đáng quan tâm. Về phần Chu Thanh Ngang bất hạnh đã chết mà Lý Phàm nhắc đến hắn chỉ mới gặp có vài lần mà thôi, căn bản chẳng quen biết chi, hiển nhiên chưa đến độ cảm thấy đau thương gì đó.
“Kẻ đó nên chết thì tốt hơn! Đỡ tốn thời gian mấy năm của ta!” Liễu Tam không khỏi nghĩ như vậy.