“Kỳ lạ…” Phương Tái Tế cau mày, sau đó lại lắc đầu khẽ lẩm bẩm.
Trong lòng Lý Phàm khẽ động, giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc: “Tiên sinh ngài sao vậy?”
“Ta nhận thấy khí tức quen thuộc.” Phương Tái Tế lên tiếng giải thích.
“Khí tức quen thuộc? Chẳng lẽ là người quen trước kia?” Lý Phàm có phần kinh ngạc.
“Không, giống như là ‘Tử khí Thiên Đô’, nhưng mơ hồ lại có chút khác.” Phương Tái Tế lại thoáng nhìn về phía xa xa để phân biệt, chậm rãi nói.
“Thiên Đô? Hình như đã nghe ở đâu đó, có điều nhất thời không nhớ ra được.” Lý Phàm cũng nhìn theo ánh mắt của Phương Tái Tế đáp lại.
Phương Tái Tế thản nhiên cười: “Chưa kể đến tiểu bối như các ngươi, đến cả Liễu Tam cũng chưa chắc biết được cái tên ‘Thiên Đô’ này. Năm đó ta cũng phải đi du ngoạn khắp thiên hạ, thám hiểm cùng với đệ tử đích truyền của thập tông Tiên đạo mới có cơ hội biết được từ miệng bọn họ.”
“Tóm lại là ngươi có biết Huyền Thiên giáo không? Năm đó Huyền Thiên giáo cực kỳ hưng thịnh, ngang ngược gây áp lực lên Hoàng Huyền, mà thập tông Tiên đạo cũng chỉ xem như Tiên tông tầm thường mà thôi.”
“Trong tình huống bình thường những tu tiên giả như chúng ta không có cơ hội trở mình.”
“Nhưng chợt một ngày có tử khí từ trên trời rơi xuống, hóa thành một tòa thành khổng lồ nguy nga, lơ lửng phía ở chân trời.”
“Tuy Huyền Thiên giáo đã nhanh chóng ban bố mệnh lệnh nghiêm cấm không cho ai lại gần, nhưng vẫn có vài tu sĩ mặc kệ mạng sống tiến vào trong đó.”
“Lúc này mới có thập tông Tiên đạo ngày sau!”
“Có chuyện như vậy nữa à?”
“Bất kể là ai trong thập tông Tiên đạo đều không nghi ngờ là quái vật lớn. Tòa thành khổng lồ trên trời kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại có thể lập ra tiên môn hùng mạnh đến nhường ấy?” Lý Phàm nghe vậy thì tỏ ra cực kỳ khiếp sợ, lạc giọng hỏi.
Phương Tái Tế khẽ gật đầu: “Lúc đầu biết được chuyện này ta có phần không tin. Nhưng về sau ta lại nghe ngóng từ nhiều nơi, cơ bản có thể chắc chắn chuyện đó là thật. Sở dĩ thập tông Tiên đạo có thể bất ngờ nổi dậy là vì lấy được cơ duyên bên trong ‘Thiên Đô’!”
Không đợi Lý Phàm hỏi lại, hắn tiếp tục kể: “Tương truyền rằng tuy bên trong Thiên Đô hoang vu không có dấu vết người sống, nhưng ở phần trung tâm lầu các có một bóng người ngồi xếp bằng, bên cạnh còn có một đồng tử hầu hạ. Không thấy rõ được khuôn mặt của bóng người đó, nhưng hắn giống như giảng đạo với hư không trước mặt mình vậy. Vô số những đạo luận kỳ diệu khó giải thích, giống như hồng chung đại lữ quanh quẩn bên tai mọi người. Mà thần kỳ hơn là nội dung mỗi người nghe được hoàn toàn khác nhau.”
“Ai ai cũng bị mê hoặc bởi những lời kia, rồi mụ mị ở trong đó. Khi bọn họ tỉnh lại từ trong ngộ đạo vẫn còn muốn được lắng nghe, nhưng lại phát hiện ra bản thân không nghe được bất cứ cái gì từ bóng người đó nữa. Ngược lại bóng người đó cùng với đồng tử kế bên nhẹ nhàng khoát tay, đuổi bọn họ ra khỏi lầu các.”
“Những tu sĩ lui ra ngoài so sánh những gì mình vừa mới cảm ngộ được, phát hiện tất cả đều bắt nguồn từ kiến thức ban đầu của bản thân, nhưng lại càng thêm huyền ảo, cao thâm, so với những gì tông môn truyền lại còn tinh diệu hơn gấp trăm ngàn lần!”
“Về sau dù cho bọn họ có cố gắng thế nào đi nữa, nhưng vẫn không có cách nào tiến vào tòa lầu các kia nữa!”
Phương Tái Tế khẽ thở dài nói: “Những tu sĩ đó biết cơ duyên này quý giá đến mức nào, sau khi bọn họ yên lặng rời khỏi Thiên Đô đã liên tục thông báo cho đệ tử đến. Nhưng có lẽ cũng chính vì hành động này khiến cho Huyền Thiên giáo biết được. Chúng tiến hành truy bắt các tu sĩ từng đến tòa thành kia, đồng thời phái tay sai triệt để phong tỏa đại thành nọ.”
“Hành động vô lễ này có vẻ đã làm phật ý bóng người ở Thiên Đô, hắn cử đồng tử ra nghênh chiến. Diễn biến trận chiến ra sao không ai biết, kết quả tuy Huyền Thiên giáo bực dọc rút lui, nhưng những tu sĩ khác cũng không cách nào đi vào bên trong Thiên Đô được nữa.”
“Có điều hàng năm thỉnh thoảng sẽ có tử khí bay xuống, phát tán ra khắp nơi ở Huyền Hoàng giới. Nếu may mắn thì sẽ gặp được, tuy không bằng luận đạo ở trước mặt nghe bóng người kia nhưng cũng gần gần như thế!”
Lý Phàm suy tư một hồi, sau đó cau mày hỏi: “Vậy sau này Thiên Đô đi đâu rồi, tại sao bọn ta khi đó chưa từng nghe ai nói qua?”
“Thiên Đô kia lơ lửng ở chân trời ròng rã mười năm, sau đó giống như lúc nó từ trên trời rơi xuống nó cũng lặng lẽ biến mất, không có ai phát hiện.”
“Mà không lâu sau Huyền Thiên giáo và tông môn Tiên đạo mâu thuẫn với nhau, dần dần đến mức không cách nào hoà giải. Trong tình hình đại chiến lan rộng khắp Huyền Hoàng giới, không còn ai để tâm đến chuyện Thiên Đô mất tích.”
Phương Tái Tế cảm khái: “Đến thời của bọn ta, Thiên Đô chỉ còn tồn tại trong câu chuyện lúc tán gẫu mà thôi.”
Khuôn mặt Lý Phàm lúc này ngộ ra gì đó: “Ta nhớ ra rồi, hồi trước ở trong Thiên Huyền Kính đã từng thấy, tiền tuyến ở châu Nguyên Đạo có một vị tu sĩ Hợp Đạo tên là Lam Vũ. Hắn tự nhận là mạch đại pháp sư Thiên Đô, có điều…”
Khuôn mặt Lý Phàm có phần nghi hoặc: “Có điều ta nghe nói Thiên Đô ở thời kỳ thượng cổ không biết vì sao lại rơi xuống dưới. Thậm chí bây giờ phía trên mặt đất vẫn còn có thể nhìn thấy di tích của Thiên Đô…”