“Cái gì? Thiên Đô rơi xuống?” Lần này đến lượt Phương Tái Tế đứng hình.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Sau một hồi Phương Tái Tế cực kỳ chắc chắn phủ định giả thuyết này: “Nếu như Thiên Đô thật sự va chạm với Huyền Hoàng giới chưa biết bên nào thảm hơn đâu!”
“Ý của tiên sinh là…” Lý Phàm khẽ híp mắt lại.
“Đúng vậy, Thiên Đô cực kỳ có khả năng đến từ Tiên giới trong truyền thuyết! Mà bóng người bên trong Thiên Đô kia cũng là tiên nhân trong truyền thuyết luôn! Sở dĩ các tu sĩ thập tông Tiên đạo không thể nào nhìn rõ được hắn là vì sau khi phi thăng thành tiên hắn đã hoàn thành biến đổi cấp độ sinh mệnh, vượt xa phạm vi tu sĩ bình thường có thể hiểu được!” Phương Tái Tế nói một cách hùng hồn.
“Lại là tiên nhân, không rơi xuống sao…” Lý Phàm chẳng ừ hử gì. Hắn nghĩ đến sự tồn tại vô định chiếm giữ vùng trời châu Nguyên Đạo, thôn phệ thời gian kia. Có lẽ thật sự bởi vì biến cố nào đó xảy ra nên mới dẫn đến hiện tượng cổ quái như vậy?
Thấy Lý Phàm có chút không tin, Phương Tái Tế lạnh lùng hừ: “Không tận mắt nhìn thấy đương nhiên không thể nào hiểu được sự hùng mạnh của Chân Tiên. Nếu ngươi có thể giống như ta, may mắn có được một chút ‘Tử khí Thiên Đô’ sẽ biết được những lời ta nói không hề giả dối. Đúng rồi, Lam Vũ kia có nói mình là dòng dõi của đại pháp sư Thiên Đô, có lẽ cũng không phải là nói bừa. Bởi vì bên trong Tử khí Thiên Đô cũng có không ít kế truyền của đại pháp sư Thiên Đô.”
Lý Phàm hơi giật mình: “Tiên sinh lấy được luồng Tử khí Thiên Đô?”
Phương Tái Tế đắc ý đáp: “Đương nhiên rồi! Lúc đó ta vẫn còn là một đứa trẻ hồ đồ, chỉ lấy được cơ duyên mà không biết nó từ đâu tới! Nếu không một người bình thường không có môn phái như ta làm sao tu luyện tới cảnh giới Hợp Đạo được? Những đệ tử thập tông Tiên đạo kiêu ngạo đó sao có thể chủ động nhắc lại đoạn chuyện xưa bí mật này cho ta? Còn không phải do cảm nhận được Tử khí Thiên Đô trên người ta à.”
“Đại pháp sư Thiên Đô có phải bóng người ở bên trong Thiên Đô không?” Lý Phàm im lặng một lát rồi lại hỏi.
Phương Tái Tế trợn mắt nhìn Lý Phàm: “Ngươi đang suy nghĩ gì đấy. Nói đến bóng người kia có thể là một vị Chân Tiên. Nếu là tiên, ngài sẽ không chủ động nói ra, thế nhân sao có thể biết được thân phận của ngài? Huống hồ chỉ đơn thuần có được may mắn nghe ngài giảng đạo mà thôi, e rằng cho dù là mấy vị thập tông Tiên đạo trước kia cũng chưa chắc là truyền nhân của tiên nhân.”
“Cái mà chúng ta gọi là ‘Đại pháp sư Thiên Đô’ chính là đạo đồng bên cạnh bóng người nọ. Đứng tại nơi tiên nhân dự thính chẳng mấy chốc đã có thể sáng lập ra thập tông Tiên đạo, trình độ của đại pháp sư luôn luôn hầu hạ bên cạnh hiển nhiên cũng cao thâm đến mức khó lòng tưởng tượng nổi.”
“Bên trong tử khí Thiên Đô phần lớn đều là cách nhìn của đại pháp sư về sự chỉ bảo của tiên nhân, có thể nói là bao quát vạn vật. Người phàm đạt được chút thôi đã có thể hưởng thụ cả đời.”
“Ban đầu ta cũng đạt được, chính là chút tâm đắc của đại pháp sư tới việc luyện khí.” Phương Tái Tế lại liếc nhìn về phía châu Nguyên Đạo, từ tốn nói.
Lý Phàm cũng hiểu rõ.
Trước kia tất cả những gì thập tông Tiên đạo thu hoạch được là do tiên nhân tự mình chỉ điểm.
Mà Tử khí Thiên Đô lại là cảm ngộ trong thời gian dài nghe tiên nhân giảng đạo của đại pháp sư Thiên Đô. Trải qua một vòng luân chuyển thì yếu hơn nhiều so với tiên nhân chân truyền, nhưng dù vậy cũng có thể tạo ra một vị tu sĩ Hợp Đạo dễ như trở bàn tay.
“Đây mới thật sự là tiên phàm khác biệt. Chênh lệch to lớn, thậm chí còn vượt qua người phàm và tu tiên giả.” Lý Phàm không khỏi thầm cảm thán.
“Nếu Thiên Đô có rơi xuống đi nữa, thì chắc chắn đó là đồ giả mà những người sau này tạo ra để tưởng nhớ.” Phương Tái Tế nói như thế.
Tuy Lý Phàm gật đầu đồng tình, nhưng trong lòng lại có cách nghĩ khác.
Tuy Phương Tái Tế luôn mồm nói bóng người trong Thiên Đô kia cực kỳ huyền diệu, không nghi ngờ gì nữa chắc chắn là Chân Tiên. Nhưng việc này từ đầu đến cuối lại lộ ra vài phần kỳ quái.
Sau rất nhiều năm tiên lộ đã bị cắt đứt, thế mà lại có một Chân Tiên ghé qua Huyền Hoàng giới. Vả lại còn chủ động trực tiếp giảng đạo thuyết pháp cho những tu tiên giả đông như kiến.
Tự hỏi có bao nhiêu tu tiên giả sau khi đi qua thành trì của người phàm sẽ tốt bụng ghé xuống, còn giảng dạy phép tu tiên cho bọn họ?
Chỉ sợ giống như Sóc Phong, tuỳ tiện chém ra một kiếm đã có thể giết sạch người phàm, hơn nữa còn chẳng để tâm chút nào mới là thái độ bình thường.
Đối với đám tu tiên giả lỗ mãng xông vào không đánh giết đã là tốt lắm rồi, sao có thể tốt bụng mà truyền đạo được?
Hơn nữa nếu như lời của Phương Tái Tế là thật, vậy thì bóng người tại Thiên Đô rõ ràng có vấn đề. Có lẽ giảng đạo không phải do hắn cố ý làm, mà là hành động tự phát.
Nếu vậy thì vị đồng tử từ đầu đến cuối tự mình ra tay đứng bên cạnh bóng người sừng sững tại Thiên Đô - hay còn là đại pháp sư Thiên Đô cực kỳ khả nghi.
“Có lẽ người này bị Tiên Khư hấp dẫn nên buộc phải hạ xuống Huyền Hoàng giới. Mà với thực lực chân chính của hắn cũng chưa chắc là tiên nhân. Có điều trước kia Huyền Hoàng giới không chiếm được Thiên Đô, nên chắc chắn không thể yếu được. Ít nhất cũng đã bước được nửa bước vào cảnh giới Chân Tiên, giống với ‘Huyền Thiên Vương’ của Huyền Thiên giáo.”