Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 988 - Chương 988. Vùng Cháy Đen Cuối Cùng

Chương 988. Vùng cháy đen cuối cùng Chương 988. Vùng cháy đen cuối cùng

“Mà để cho tu sĩ của thập tông Tiên đạo tiến vào Thiên Đô có lẽ chỉ để tạo ra chút phiền phức cho Huyền Thiên giáo. Suy cho cùng những thứ mà tiên nhân quan tâm ắt hẳn phải cùng đẳng cấp.”

“Khí tiên linh?”

Gần như ngay lập tức Lý Phàm dựa vào những giả thuyết đó suy ra thân phận, trong đầu suy diễn ra một vở kịch lớn.

Tuy suy đoán không căn cứ, nhưng có một điều bây giờ có thể khẳng định được. Chuyện dị thường ở châu Nguyên Đạo có lẽ không tránh khỏi liên quan đến Thiên Đô.

“Cùng là truyền nhân của Tử khí Thiên Đô, tiên sinh không đến châu Nguyên Đạo nhìn thử?” Lý Phàm dò hỏi.

Phương Tái Tế liên tục lắc đầu: “Haha, bỏ đi vẫn hơn. Hợp Đạo sống mấy ngàn năm rồi, chắc chắn lợi hại hơn ta nhiều. Ta đến đó há chẳng phải là dê vào miệng cọp sao? Tông chủ, chúng ta tiếp tục việc chính thì hơn.”

Lý Phàm mỉm cười, khẽ gật đầu.

Trải qua sự việc xen ngang chóng vánh này, hai người lại tốn thêm một lúc lâu, cuối cùng cũng đến được châu Thạch Lâm.

Mà cảnh tượng đập vào mắt ngay lúc này khiến cho đồng tử của Lý Phàm khẽ co rụt lại.

Nhìn về phía đằng xa, mặt đất lõm xuống sâu hoắm, khắp nơi cháy đen. Đâu đâu cũng có dung nham màu đen di chuyển, khung cảnh hệt như tận thế.

Chốc chốc lại có dung hoả màu đen phun lên từ trong lòng đất, bắn lên trong không trung, khiến cho không khí như bị nướng đến mức méo mó, cực kỳ nóng.

Điều càng khiến cho Lý Phàm cảm thấy hãi hùng ghê rợn chính là trên không trung và trên mặt đất lồi lõm cháy đen rải rác rất nhiều những cái động rỗng đen kịt.

Trông giống như quả táo bị sâu mọt, tàn phá nặng nề.

Hơn nữa Lý Phàm phát hiện ra những cái động rỗng không đen kịt kia không hoàn toàn bất động. Chúng giống như có sinh mệnh riêng, chầm chậm nhúc nhích ra phạm vi xung quanh, đồng thời cũng đột ngột xuất hiện ở những địa điểm khác. Một phát đã nuốt tất cả vật chất bên trong khu vực đó vào trong.

Đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này, đến cả sắc mặt Phương Tái Tế cảnh giới Hợp Đạo cũng trở nên nghiêm trọng.

“Tông chủ, thật sự phải đi sao?” Hắn hơi do dự nói.

Lý Phàm không trả lời lại ngay, mà tỉ mỉ quan sát mọi thứ một lúc lâu.

“Nếu cẩn thận một chút thì chắc không vấn đề gì. Những cái động rỗng đó trông có vẻ xuất hiện không theo quy luật nào, nhưng thật ra lại tuân theo quy tắc. Chúng sẽ chỉ nảy ra ở những chỗ tương đối trống, mà sẽ không xuất hiện gần nơi có động rỗng ban đầu.”

“Cho nên chỉ cần giữ khoảng cách nhất định với động rỗng là có thể đi thẳng một mạch.”

“Vả lại không phải có Dược Vương Chân Đỉnh ở đây à.”

Nói đoạn Lý Phàm ném Dược Vương Chân Đỉnh vào một cái động đen kịt gần đó.

“Tông chủ!” Phương Tái Tế hoảng sợ khẽ hét lên.

Chỉ nhìn thấy Dược Vương Chân Đỉnh phát ra hào quang màu vàng bao phủ chính nó. Bên trong khoảng không, tuy hào quang mờ dần nhưng vẫn giữ được trong khoảng thời gian mười mấy hơi thở.

“Ngươi nhìn xem, cho dù có lỡ xảy chân vào thì thời gian dài như vậy cũng đủ cho chúng ta thoát ra.” Hắn gọi Dược Vương Chân Đỉnh về, vừa nhìn Phương Tái Tế vừa cười nói.

“Tông chủ ngươi cũng lớn mật thật, ngộ nhỡ Dược Vương Chân Đỉnh có trục trặc thì làm sao?” Phương Tái Tế lầu bầu nói.

“Không phải còn có ngài à. Cho dù Dược Vương Chân Đỉnh xong đời, chắc hẳn tiên sinh ngài cũng có thể luyện chế ra một cái mới cho Dược Vương tông chúng ta.” Lý Phàm chẳng quan tâm đáp.

Phương Tái Tế nghe vậy thì tươi cười, cũng không dài dòng nữa mà cùng với Lý Phàm điều khiển Dược Vương Chân Đỉnh bay vào những chỗ lồi lõm cháy đen.

Lý Phàm xác định phương hướng, cẩn thận từng chút chạy về nơi trong trí nhớ.

“Thật sự kinh khủng, một vùng biển yên lành không biết tại sao lại biến thành kiếp nạn như vậy.” Nhìn thấy cảnh tượng xung quanh Phương Tái Tế tặc lưỡi cảm thán: “Thời của bọn ta chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Theo cái đà này, thiên địa có vẻ muốn tận diệt nơi này.”

Lý Phàm im lặng không nói gì.

Vốn dĩ biển Tùng Vân vô cùng rộng lớn, để tránh những cái động rỗng ở khắp nơi, tốc độ phi thân cũng chịu ảnh hưởng. Vậy là phải mất hơn ba mươi ngày bọn Lý Phàm mới đến lối vào của tiểu thế giới thú chủng.

Song cảnh tượng nơi đây khiến cho sắc mặt Lý Phàm trở nên có chút khó coi.

Vị trí lối vào ban đầu đã bị hư không hoàn toàn nuốt chửng, thế nên lối vào kia hiển nhiên đã không còn nữa.

Lý Phàm trầm ngâm một hồi, nhớ lại lúc trước nơi Hàn Dịch đi ra từ bên trong tiểu thế giới là ở một nơi khác.

Thế là hắn đi về phía trước.

Cũng may lần này vận khí không tệ, phạm vi bên trong không có những cái động hư ảo kia, nhưng lại có dung nham đen kịt phía dưới.

“Tông chủ, nếu như sau khi chúng ta đi vào lối ra này bị hư không nuốt chửng thì phải làm sao? Thế chẳng phải chúng ta hết cách quay về à?” Phương Tái Tế cũng nhìn ra manh mối ở nơi này, ngay khi Lý Phàm muốn vào bên trong hắn bất chợt ngăn cản lên tiếng hỏi.

“Không sao, ta đã có chuẩn bị.”

Nói xong Lý Phàm giải quyết sạch sẽ đống dung nham đen kịt kia. Sau đó lấy ra một tờ giấy mỏng từ bên trong trữ vật giới, nhẹ nhàng ấn vào lối vào tiểu thế giới.

Giống như có một giọt mực rơi lên tờ giấy, hoa văn chầm chậm hiện ra.

“Đây là…” Phương Tái Tế híp mắt lại, vậy mà nhất thời hắn không thể nhìn ra lai lịch của nó.

Bình Luận (0)
Comment