Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 989 - Chương 989. Vùng Cháy Đen Cuối Cùng (2)

Chương 989. Vùng cháy đen cuối cùng (2) Chương 989. Vùng cháy đen cuối cùng (2)

“Thâu Tinh Dịch Túc Tiên, có thể sao chép và ghi lại những thông tin mấu chốt của không gian trong con đường này. Sau khi vào trong tiểu thế giới, thực hiện tương tự với chỗ đối diện con đường đi vào là có thể tạo ra một con đường mới.”

Sau khi làm cho tất cả hoa văn trên Thâu Tinh Dịch Túc Tiên thành hình hết, Lý Phàm lại lấy ra một ấn phù hình cánh cửa ném vào tờ giấy mỏng.

Ấn phù bao phủ xuống tạo nên một cánh cửa phát sáng.

“Thiếu chủ, bên này đi được rồi.” Giọng nói của Liễu Tam khe khẽ truyền ra từ bên trong cánh cửa.

Lý Phàm nhẹ nhàng chỉ tay, Thâu Tinh Dịch Túc Tiên bay vào trong đó.

“Phương tiên sinh, chúng ta đi thôi. Bên Liễu lão sẽ chuẩn bị xây một lối đi mới bên trong Trường Sinh cốc.”

“Hừ! Thế mà gạt ta…” Phương Tái Tế khẽ lẩm bẩm, đi theo sau lưng Lý Phàm tiến vào không gian bên trong con đường.

“Shh!”

Trước mắt loá cả lên, vừa mới vào trong tiểu thế giới Phương Tái Tế đã nhìn thấy mấy chục con Lục Dực Phi Xà nhe răng nanh, định cắn hắn.

“Súc sinh như các ngươi cũng dám động vào ta!” Phương Tái Tế tím mặt, phất tay một cái làm không gian phía trước chấn động, mấy con dị thú gớm ghiếc trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi, không còn mảnh giáp nào.

Vị trí lối vào chính là đáy của một khe sâu hoắm. Mây mù che phủ khắp nơi, có thể lờ mờ nhận thấy từng luồng linh khí tràn ra. Hai người Lý Phàm tiến vào gây ra động tĩnh đến vô số dị thú phía trên.

Giống như từng cơn thủy triều, chúng hung hãn không sợ chết liên tục vọt tới.

“Xin tiên sinh hộ pháp cho ta.” Tuy số lượng của những dị thú này rất nhiều, nhưng con mạnh nhất cũng chỉ ở tu vi Trúc Cơ. Ở trước mặt Phương Tái Tế cảnh giới Hợp Đạo căn bản không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì. Lý Phàm mỉm cười nói với Phương Tái Tế, sau đó lại lấy ‘Thâu Tinh Dịch Túc Tiên’ ra, áp lên con đường đi vào.

Chẳng mấy chốc, sau khi chuyển và ghi lại điểm mấu chốt ở không gian này, Lý Phàm đưa Thâu Tinh Dịch Túc Tiên cho Liễu Tam ở bên trong Trường Sinh cốc chuẩn bị.

“Thiếu chủ, dựng không gian cho con đường ước chừng mất hơn ba mươi ngày. Ngươi về trước, hay là…” Giọng nói Liễu Tam nhỏ xíu phát ra từ bên trong.

“Không cần vội, ta với Phương tiên sinh ở đây thăm dò thực hư trước. Có hắn ở đây Liễu lão ngài không cần lo lắng cho an toàn của ta.” Lý Phàm trả lời.

“Hừ, bởi vì ngươi đi với hắn nên ta mới không yên tâm.”

“Ngươi nói cái gì!” Phương Tái Tế đang xử lý bọn dị thú, nghe thấy lời này bỗng quay đầu lại.

Đang định cãi nhau với Liễu Tam, hắn lại nhận ra Liễu Tam đã ngừng liên hệ rồi. Phương Tái Tế tức anh ách, chỉ đành phát tiết cơn giận lên lũ dị thú không biết sợ này.

Chẳng bao lâu sau, lũ dị thú đông đúc không biết đã ở bao lâu bên trong khe sâu gần như chết sạch.

Từ đáy khe phi thân lên thảo nguyên hoang vu ở bên trên. Lý Phàm hít sâu một hơi, nhắm mắt cảm nhận. Lông vũ Huyền Điểu trong cơ thể phát ra ánh sáng đen rực rỡ, trong chớp mắt Lý Phàm phát hiện ra khắp nơi trong tiểu thế giới này đều có thiên vận tự do.

Như cá voi lớn hút nước, lại như lá rụng về cội. Hầu như chẳng tốn mấy công sức, trong vòng phạm vi mấy trăm dặm thiên vận tranh nhau tự phát rồi chảy vào cơ thể Lý Phàm.

Hoặc phải nói là chảy vào trong lông vũ Huyền Điểu.

Trong khi hấp thụ càng lúc càng nhiều thiên vận, trong lòng Lý Phàm cũng đồng thời sinh ra cảm giác. Hắn nhẹ nhàng chỉ tay về phía trước, tâm niệm khẽ động, trong tiếng nổ vang trên mặt đất xuất hiện một vết nứt cực lớn.

Vô số cây cối và dị thú bị vết nứt kia nuốt chửng, mà những con may mắn thoát khỏi gầm lên đầy sợ hãi. Chúng không làm gì được kẻ lạ mặt tùy tiện xông vào kia, bèn liều mạng bỏ chạy khỏi nơi đó.

Lý Phàm nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn dị thú bỏ chạy, tâm ý lưu chuyển, giữa đất trời bỗng cuộn lên từng trận yêu phong.

Khiến cho đất đá bay mịt mù, dị thú gào thét bị cuốn bay lên trời. Sau đó lại hất bọn nó xuống vị trí ban đầu.

Lũ dị thú vốn dĩ không thông minh mấy, nhưng trải qua tai nạn như thế chúng đều đồng loạt run lẩy bẩy, xụi lơ tại chỗ.

Mà Lý Phàm cũng thu hồi thần thông.

“Vận ta chính là thiên vận, mệnh ta chính là thiên mệnh. Mỗi một lời nói hành động đều mang uy thế thiên địa.”

“Tuyệt diệu thật!” Lý Phàm thầm tán thưởng.

“Tông chủ, mới nãy là do ngươi làm?” Phương Tái Tế có phần khiếp sợ nhìn Lý Phàm.

Phải biết rằng cho dù hắn có tu vi Hợp Đạo cũng rất khó để nhẹ nhàng thoải mái để tạo ra đất nứt gió lốc như thế.

Lý Phàm mỉm cười không trả lời.

Khoảng thời gian tiếp theo, dưới sự hộ tống của Phương Tái Tế, Lý Phàm vừa thu thập thiên vận tự do khắp tiểu thế giới, vừa xuất phát về nơi hoang vu sâu thẳm nhất.

Dựa theo sự dẫn dắt của lông Huyền Điểu mờ nhạt trong cơ thể, thi thể của Tiểu Hắc có lẽ ở nơi đó.

Trong cả chuyến đi Lý Phàm phát hiện ra một hiện tượng thú vị.

Cách thi thể của Tiểu Hắc càng gần các loại dị thú có thể trạng giống con người càng ít. Thực lực của dị thú cũng càng mạnh hơn.

“Chủng loại dị thú bên trong tiểu thế giới này thuộc về nhánh ‘loài thú’ người và dị thú dung hợp. Nhưng mấy ngàn năm trôi qua, trải qua vô số thế hệ sinh sôi nảy nở, phần huyết mạch thuộc về dị thú không bị suy yếu, thay vào đó lại xuất hiện hiện tượng giống như phản tổ.

Bình Luận (0)
Comment