Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 990 - Chương 990. Càn Quét Thú Chủng Giới

Chương 990. Càn quét Thú Chủng giới Chương 990. Càn quét Thú Chủng giới

“Thú vị đấy.”

Trong quá trình Phương Tái Tế dọn đường để đi về phía trước, Lý Phàm cũng phát giác ra, có một phần dị thú đã thành thạo được nhiều “Pháp thuật” dùng thiên vận tự do để chiến đấu.

Điều này khiến cho tốc độ hấp thụ thiên vận của Lý Phàm gặp phải chút trở ngại. Nhưng cũng chỉ có chút phiền phức đó thôi.

Dù cho các dị thú nơi đây có được thần thông dị thuật gì đó, đứng trước sự chênh lệch thực lực một cách tuyệt đối cũng hoàn toàn vô dụng, tất cả sẽ bị đè bẹp.

Phương Tái Tế thẳng tay càn quét, Lý Phàm đi theo sau hắn thảnh thơi thu hoạch.

“Phương tiên sinh xuống tay nhẹ chút, để lại vài con còn sống nhé. Nơi này về sau dùng làm nông trường cho Dược Vương tông của chúng ta cũng không tệ.” Lý Phàm tỉ mỉ quan sát tinh hạch màu xanh cầm trong tay, dặn dò Phương Tái Tế.

“Tông chủ cứ quyết định là được.” Giết chóc trong thời gian dài khiến cho Phương Tái Tế hơi mất kiên nhẫn. Lúc này Lý Phàm lại dặn dò, hắn có thể quang minh chính đại mà lười biếng nên đương nhiên sẵn lòng đồng ý.

Viên tinh hạch màu xanh này Lý Phàm phát hiện từ bên trong thi thể của một con dị thú có thực lực cấp Kim Đan.

Nó giống hệt như tinh hạch dị thú tu sĩ đế quốc dùng nó để tu hành mà Lý Thần Phong đã miêu tả.

Lý Phàm bóp nát tinh hạch, năng lượng nóng hầm hập giống như nước sôi tuôn ra ngoài. Sau khi hấp thụ nó vào trong cơ thể, Lý Phàm nhận thấy năng lượng nóng rực chưa xác định rõ này một phần hóa thành linh khí, chạy khắp nơi bên trong kinh mạch, một phần nhỏ khác lại phân tán ra khắp nơi trong cơ thể.

Tăng cường độ bền bỉ của huyết nhục.

“Được lắm, là đồ tốt.” Lý Phàm thầm nghĩ.

Bấy giờ Phương Tái Tế nhìn thấy hành động của Lý Phàm, hắn tiện tay giết một con dị thú, sau đó lấy ra linh hạch rồi hấp thụ.

“Hay lắm, trước kia tu sĩ bọn ta không có cách nào hấp thụ được mấy thứ yêu hạch này. Không ngờ mấy ngàn năm trôi qua, bọn ta cũng có thể sử dụng thứ này rồi!” Sau một hồi Phương Tái Tế cảm thán nói.

“Đây là thiên địa ngàn năm biến đổi!” Lý Phàm mỉm cười phụ hoạ.

“Có lẽ đây chính là kết quả do yêu thú và nhân loại qua mấy ngàn năm dung hợp huyết mạch.” Lý Phàm nhớ lại bọn dị thú cực kỳ giống con người, trong lòng thầm nghĩ.

Tiếp tục tiến về phía trước, tại một nơi xa xa trên mặt đất có một tòa tháp màu đen ba chân đứng sừng sững. Trên đỉnh tháp dường như có một con chim khổng lồ màu đen đang giương cánh.

“Quả thật là nó.” Trong mắt Lý Phàm lóe lên vệt sáng, hình dáng của hắc điểu này không khác với Tiểu Hắc hắn nhìn thấy bên trong Vẫn Tiên cảnh chút nào.

Có vẻ cảm nhận được thực lực không gì ngăn cản nổi của Phương Tái Tế, đến được nơi này đã không có dị thú nào cản trở nữa.

Lý Phàm chỉ nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn lũ dị thú quỳ trước toà tháp ba chân màu đen kia, dập đầu cầu xin với hắc điểu.

Trong mắt Lý Phàm, dưới nghi thức lễ bái của lũ dị thú, thiên vận rải rác từ nơi sâu thẳm hoang dã bắt đầu điên cuồng tập trung về phía đỉnh tháp màu đen ba chân.

Giống như một vòng xoáy gió lốc khổng lồ, sấm chớp liên miên không dứt, bầu trời cũng trở nên u ám.

Lý Phàm thấy thế, thử dùng lông vũ Huyền Điểu cướp đoạn thiên vận với chúng. Kết quả rõ ràng, hoàn toàn tốn công vô ích. So với lông vũ tầm thường, huyền điểu màu đen đứng trên đỉnh tháp ba chân kia mới chúa tể chân chính của thế giới thú chủng này.

Thậm chí đối mặt với lực hút mạnh mẽ đó, Lý Phàm cũng thoáng phát giác ra những thiên vận tự do mà bản thân hấp thụ được vào cơ thể cũng bắt đầu thoát ra, như bị cướp mất.

Tuy Phương Tái Tế không cách nào nhìn ra thiên vận thay đổi, nhưng bằng mắt trần cũng có thể nhìn thấy bộ dạng ngày càng sinh động của huyền điểu màu đen.

Trên mặt hắn lộ vẻ nghiêm trọng, nhưng trong miệng vẫn phát ra những lời khinh thường như cũ: “Chết cũng đã chết rồi, chẳng lẽ bái lạy là phục sinh được à!”

Nhưng Phương Tái Tế lại hết sức cẩn thận, không đợi nghi thức của yêu thú cử hành xong đã xuất ra một chưởng khổng lồ nâng trời, tay kia cầm một thanh đại chùy màu xám, dồn sức đập về phía ngọn tháp của hắc điểu.

“Ầm!”

Đại chùy màu xám che cả bầu trời, vậy mà ở trước toà tháp ba chân chọc mây kia cũng biến thành đồ chơi. Đại chùy rơi xuống, phát ra âm thanh rầm rầm chói tai.

Dường như ngay sau đó, ngàn vạn dị thú dưới tháp ba chân màu đen đều bị đại chùy đập một phát chết tươi!

Thế mà ngay lúc đó từ trên bầu trời chợt có một tia chớp đánh xuống, đánh một cách ác liệt vào đại chùy màu xám. Đại chùy thoáng ngừng lại giữa không trung, sau đó lại có hàng chục tia sét dày thô như thùng nước bất ngờ giáng xuống.

Mỗi lần oanh kích là mỗi lần hình dạng của đại chùy nhỏ mất đi mấy phần. Nhưng một lát sau, chiếc chùy màu xám có kích cỡ như một ngọn núi đã biến thành một thứ không khác gì vật của người phàm. Mà vào khoảnh khắc sấm sét đánh xuống đỉnh tháp, Phương Tái Tế thoáng biến sắc.

Không chỉ bởi vì chùy xám phải chịu công kích, mà vị trí hắn đang đứng cũng bắt đầu bùng nổ những biến đổi lớn.

Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo tới, âm u đến nỗi tưởng như sắp mưa. Yêu phong màu vàng rít gào, giống như lưỡi đao sắc bén chém toạc đất trời. Chúng giống như có linh tính mà cùng nhau thổi về phía Phương Tái Tế. Địa hỏa mãnh liệt bất ngờ dâng lên từ dưới chân Phương Tái Tế, giống như Hỏa Long đang tức giận, gầm rống muốn nuốt chửng hắn; một dải xích phù văn màu vàng xuất hiện từ trong hư không bất ngờ quấn chặt tứ chi hắn. Cùng với đó là sấm sét không ngừng loé sáng trên đỉnh đầu…

Bình Luận (0)
Comment