Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 995 - Chương 995. Thánh Huyết Hóa Phàm Thai

Chương 995. Thánh huyết hóa phàm thai Chương 995. Thánh huyết hóa phàm thai

Có lẽ là bởi vì đặc thù của loại sinh vật độc đáo này, mới có thể khiến dị thú được bồi dưỡng ra tiến hóa theo nghìn vạn cách khác nhau.

Nếu tài liệu nuôi dưỡng đổi thành yêu thú ngang hàng khác, ví dụ như con đại bàng màu nâu kia cũng chưa chắc đạt được kết quả như thế.

Bởi vậy, có thể nói Xích Cửu Đầu đến rất đúng lúc.

Trong tính toán của Hứa Khắc, sau khi số lượng chủng loại dị thú đạt đến giá trị nhất định, tuy không cần huyết nhục Xích Cửu Đầu. Chỉ dựa và số lượng chủng loại dị thú khổng lồ cũng đủ để duy trì bọn chúng tự sinh sôi tiến hóa.

Vì thế, tiếp đó, Hứa Khắc chuyển trọng điểm tới cách thao túng những dị thú này.

Vì vậy dị thú trong thế giới này, phần lớn đều được nuôi dưỡng từ huyết nhục Xích Cửu Đầu, hơn nữa cộng thêm nghiên cứu đã từng về ‘Vạn Thú Chuyển Luân’. Sau khi trải qua thời gian mấy kiếp người phàm, Hứa Khắc tham khảo “Ngự Thú Chân Quyết”, cuối cùng sáng tạo ra ‘Đồng Tâm Quyết’ có thể câu thông với dị thú, tiến tới khống chế.

Sau khi Hứa Khắc truyền thụ Đồng Tâm Quyết tới người phàm trong kiếm này, nhân loại cũng thông qua việc nắm giữ các dị thú đếm không xuể trong trời đất, hoàn thành thống trị hoàn toàn tiểu thế giới này, thành lập một đế quốc nhân loại.

Hứa Khắc được nhóm người phàm xưng tôn quý là “Thánh Đế”, mà Tiểu Thanh và Tiểu Hồng, hai vị trước nay luôn làm bạn bên người Hứa Khắc, được xưng là “Thánh Sư”.

Tuy được nhóm người phàm tôn sùng xưng đế, nhưng tất nhiên Hứa Khắc sẽ không cảm thấy hứng thú với tục sự của người phàm.

Hắn trao quyền lực cho cấp dưới, tùy ý nhân loại tự quản lý. Mà bản thân hắn lại ru rú trong nhà, thần bí, ngay cả Tiểu Thanh và Tiểu Hồng cũng không biết hắn đang làm gì.

Tận đến một ngày nào đó, Hứa Khắc chợt dẫn một đứa bé trai đến trước mặt hai người các nàng.

Hứa Khắc công bố, đây là hậu đại của hắn.

Là hắn thông qua nghiên cứu phát minh “Thánh Huyết Hóa Thai Pháp” được “Đế Nhất” tặng lúc trước, chuyển hóa tinh huyết thành hậu đại.

Cái gọi là Thánh Huyết Hóa Thai Pháp, chính là dùng một phần tinh huyết bản thân chuyển hóa thành phôi thai có thể kế thừa phần lớn trí nhớ bản thân. Không cần cơ thể mẹ dựng dục, chỉ cần dinh dưỡng sung túc, phôi thai có thể lớn lên thành dáng vẻ nhân loại còn nhỏ trong bảy ngày ngắn ngủi.

Hơn nữa, thể năng, trí lực đều đạt đến mức tương đối cao.

Nhìn thấy nam hài vừa quen thuộc vừa xa lạ, Thanh và Hồng đều cảm thấy ngạc nhiên. Đồng thời trong lòng trào lên dự cảm không lành.

Quả nhiên. Hứa Khắc dặn dò Tiểu Thanh cùng Tiểu Hồng không cần can thiệp quá phận đến chuyện của đế quốc nhân loại, chỉ khi đế quốc gặp nguy cơ bị diệt tuyệt mới ra tay tương trợ. Người mang huyết mạch thánh thai của hắn cũng chỉ cần làm một hoàng đế bù nhìn là được.

Sau khi giao phó tất cả, Hứa Khắc dứt khoát kiên quyết rời khỏi nơi này.

Không để lộ hướng đi cụ thể đến bất kỳ ai, từ đó biến mất không còn tăm tích.

Tận đến ngần ấy năm sau, Tiểu Hắc tìm đến cửa.

Tiểu Thanh và Tiểu Hồng cũng cảm giác được khí tức Hứa Khắc biến mất, vậy nên bọn chúng cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận sự chỉ trích tức giận của Tiểu Hắc.

Tuy nhiên sau khi phát tiết, Tiểu Hắc cũng tỉnh táo lại. Hắn biết rõ tính tình Hứa Khắc, vừa tiêu sái vừa bướng bỉnh. Chuyện hắn đã quyết định, Thanh và Hồng căn bản không thể can thiệp.

Sau khi gặp hậu đại Hứa Khắc đã truyền thừa mười mấy đời thánh thai, trong lòng Tiểu Hắc thất vọng.

Tuy vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Hứa Khắc, thậm chí khí tức cũng giống nhau đến mấy phần.

Bản thân nàng cũng nhận ra Tiểu Hắc trước.

Nhưng…

Chung quy vẫn không phải Hứa Khắc.

Tiểu Hắc không cả chào hỏi đã trực tiếp rời khỏi đế quốc, từ nay về sau chưa từng quay lại.

Những năm về sau, Tiểu Hắc xuyên thẳng đến từng tiểu thế giới, một mực không từ bỏ tìm kiếm nguyên nhân chân chính cho cái chết Hứa Khắc.

Nhưng, cuối cùng vẫn không có thu hoạch.

Hàng năm lang thang bên ngoài thế giới bản nguyên cũng khiến tuổi thọ Tiểu Hắc nhanh chóng suy giảm.

Lúc đại nạn sắp buông xuống, Tiểu Hắc về lại nơi gặp mặt cuối cùng với Hứa Khắc.

Trong lúc hồi tưởng, yên tĩnh chờ đợi tử vong giáng lâm.

Thi thể Tiểu Hắc hoàn toàn hóa thành hạt bụi, hoàn toàn tiêu tán giữa thiên địa.

Mà thân hình Tiểu Hắc trên lông vũ Huyền Điểu trong thể nội Lý Phàm cũng ngày càng sinh động.

“Tiểu Hắc từng hòa làm một thể với thiên địa Thú Chủng giới. Tuy thọ hết thân chết, nhưng trải qua ta hội tụ thiên vận rời rạc, cộng thêm lông vũ trên người hắn…”

“Có lẽ có thể coi như trọng sinh theo ý nghĩa nào đó.”

“Tuy nhiên, tuy thật sự thành công, Tiểu Hắc này cũng không phải Tiểu Hắc kia.”

Lý Phàm khẽ lắc đầu.

Rời khỏi nhà gỗ, đi đến đầm nước trên đỉnh núi.

Đưa tay phải, ngay sau đó, một bình ngọc màu nâu có chứa tinh huyết Hứa Khắc bay ra từ dưới nước, lọt vào trong lòng bàn tay Lý Phàm.

Trên bình có mấy tầng cấm phế phong ấn của Tiểu Hắc giúp giọt tinh huyết đó trải qua hơn nghìn năm mà vẫn còn hoạt tính.

“Tạm thời không vội. Trước tiến làm rõ bí mật trong bức tượng Hàn Dịch rồi tính tiếp.” Lý Phàm trầm ngâm một lát, thu hồi bình ngọc.

Hắn bước từng bước, về lại trên ngọn tháp ba chân màu đen.

Trong cảm nhận của hắn, các ngõ ngách bên trong Thú Chủng giới đều có bóng người đệ tử Dược Vương tông bận rộn.

Bình Luận (0)
Comment