Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107. Hai Người Mới May Mắn! (2)

Chương 107. Hai người mới may mắn! (2)
Chương 107. Hai người mới may mắn! (2)

Vương Bình (66): “Tăng lực phòng ngự lên, xem ra vai trò của ngươi chính là đảm nhận làm khiên thịt, ta coi trọng ngươi. (┌ω)┌.”

Vương Bình không nhịn được cười, thật đúng là loại bàn tay vàng nào cũng có.

Vương Thụ Tề (74): “Đa tạ đại lão cổ vũ!”

Phương Vân (3)@ Diệp Tiểu Phàm (75): “Ngươi nhìn người ta phối hợp như nào kìa, ngươi cũng mau mồm lên đi.”

Diệp Tiểu Phàm (75): “Có sao nói vậy thôi, ta sợ nói hù đến các ngươi. Đắc ý.jpg.”

Thái Vĩnh Long (1): “Khá lắm, tự tin như vậy sao?”

Phương Vân (3): “Đừng đắc ý, nói nhanh lên!”

Diệp Tiểu Phàm (75): “Ha ha, bàn tay vàng của ta là Thánh thể. Sau này, thỉnh giáo ta Diệp Hắc số 2, cảm ơn.”

Nhìn Diệp Tiểu Phàm phát biểu, group yên tĩnh trở lại.

Ngay cả Vương Bình cũng hơi sững sờ, ánh mắt vi diệu.

Được lắm, Thánh thể, Diệp Tiểu Phàm.

Chỉ e người này thật sự đi con đường khuôn mẫu khác của Diệp Hắc.

Chẳng qua là con đường kia cũng chẳng dễ đi, không cẩn thận là cúp ngay.

Đương nhiên, nếu có thể mạnh lên, thì thật mạnh.

“Thánh thể sao, hắn còn chưa hề nói là Thánh thể gì, nhưng có thể móc nối với Thánh thể thì chắc chắn không yếu. Cũng không biến hắn xuyên đến thế giới nào. Đương nhiên là cho dù có Thánh thể thì khả năng có thể phát triển đến độ trấn áp bát hoang cũng chẳng lớn.”

Vương Bình cảm thán một tiếng, lại lắc đầu.

Dù sao cũng không phải ai cũng đều có khí vận nhân vật chính như Diệp Hắc.

Nếu không có thêm chút may mắn thì Thánh thể muốn trưởng thành cũng khó lắm.

Ví dụ như bàn tay vàng của hắn là Thánh thể, nhét hắn vào đại lục Huyền Quy, toàn bộ linh thạch của đại lục chỉ e đều không đủ hắn nuốt, cuối cùng hoặc là chết dưới tay những người khác hoặc là chết già trên đại lục.

Đương nhiên, nếu không có máy giả lập nhân sinh thì hắn cũng chết luôn trong nhiệm vụ đoàn thể lần trước rồi.

Thế giới này, chỉ có bàn tay vàng giúp bản thân có tỷ lệ sống cao hơn mới là thực tế thôi.

Đây là cảm ngộ sâu sắc của Vương Bình qua nhiều lần mô phỏng nhân sinh.

Phương Vân (3): “Đậu mẹ, Thánh thể, lão tử ghen tị quá. Nếu ngươi xuyên đến thế giới huyền huyễn hoặc thế giới tiên hiệp thì còn không phải là trực tiếp bay luôn sao.”

Thái Vĩnh Long (1): “Hiện tại người mới đều mạnh như vậy sao, nói nhiều đều là nước mắt. jpg. “

Trương Hổ (5): “Chết cười, Thái ca nhớ tới nỗi sợ khi bị Vương ca chi phối.”

Thái Vĩnh Long (1): “.”

Cũng chính vào thời điểm Thái Vĩnh Long bị Trương Hổ chọc đến im lặng thì một tin nữa bắn lên, đã hoàn tất quay lại cái chết của Vu Cường.

Đối với chuyên này, đám người Vương Bình không chút do dự kiểm tra xem một phen.

Sau đó, Vương Bình chính là nhìn thấy trước khi xuyên qua, Vu Cường đúng là có thân phận lính đánh thuê, chuẩn bị các loại vũ khí.

Súng ngắn, súng tiểu liên, lựu đạn,… cái gì cần có đều có.

Phương diện ăn uống cũng có lương khô và đồ uống năng lượng chuyên biệt.

Có thể nói, mấy trang bị này phải xa hoa hơn những người xuyên qua trước trong group.

Nhưng mà, thế giới hắn xuyên qua cũng không bình thường, địa điểm xuyên qua cũng ở trên đại địa.

Nhưng trong nháy mắt hắn xuyên qua thì đã bị nghiền thành thịt vụn.

Mơ hồ có thể nhìn thấy cự thú cao lớn như núi trong hình ảnh lúc hắn chết.

Phương Vân (3): “Khá lắm, thật sự là hơi thảm, trực tiếp bị đè nát, là do nguyên nhân trọng lực sao? “

Thái Vĩnh Long (1): “Rất có thể. Dù sao rõ ràng thế giới kia không đơn giản.”

Vương Bình (66): “Thế giới kia không đơn giản là không sai, nhưng không nhất định là trọng lực. Đừng quên, trong thiết lập của một vài tiểu thuyết, một vài vị diện có linh khí quá nồng đậm và cuồng bạo hoàn toàn không phù hợp cho con ngươi sinh sống. Đương nhiên, mặc dù những thế giới này đều có người bình thường, nhưng bọn họ chỉ là’người bình thường’ trên ý nghĩa tương đối thôi, người Trái Đất có cơ thể yếu ớt không thể so sánh được.”

Phương Vân (3): “Vương ca nói rất có lý.”

Trương Hổ (5): “Có hơi tiếc. Nếu người này không chết thì có lẽ group chúng ta có thể có thêm một thành viên mạnh, để đến lúc sau này xuất hiện nhiệm vụ đoàn thể, mọi người có thể an toàn hơn.”

Trần Dao (71): “Người mất đã mất, cũng không nói thêm được gì nữa.”

Vương Thụ Tề (74): “Nhìn thảm trạng của người mới mà sao ta cảm giác bản thân mình cũng nguy hiểm. Mặc dù ta không rơi xuống đất nhưng những nơi ta đi qua đều là rừng núi hoang vắng. A, khóc.”

Diệp Tiểu Phàm (75): “Đệt, người này chết thì cũng chết rồi, hù chết người. A, ta có Thánh thể mà, hơn nữa cách đó không xa còn có thể nhìn thấy một tiên môn, chắc là không có vấn đề gì đâu.”

Trương Tuấn (70): “Ngươi có vận phân chó gì vậy.”

Có rất nhiều người trong group cũng phục luôn rồi, tên Diệp Tiểu Phàm này thật sự là khuôn mẫu nhân vật chính họ Diệp đúng không. Đặc biệt lại là Thánh thể, lại còn rơi xuống nơi cách tiên môn không xa, ông trời còn có thể tốt với hắn hơn nữa à.

Thái Vĩnh Long (1): “Con mẹ nó, thật không công bằng. Ta xuyên qua hai năm trước đều bôn ba vì mạng sống, sau này mới may mắn nhập tông môn, ngươi trái lại thì tốt rồi, xuyên qua đã có Thánh thể, va tiên môn.”

Phương Vân (3): “Được rồi, tâm thái Thái ca lại sắp sụp đổ rồi. A, sao ta còn phải nói’Lại’ chứ. Buồn cười.jpg.”

Tần Thiên (77): “Oái, nhìn đám tin nhắn vốn ta còn tưởng là mình may mắn nhất, không ngờ còn có người may mắn hơn ta.”

Ngô Quân (20): “Ặc, người mới, thì ra ngươi không sao.”

Tần Thiên (77): “Tại sao lại nói ta không sao, ngươi hi vọng ta có sao sao? Trợn mắt.”

Vương Bình (66): “Ngươi rất tự tin sao? Rút được bàn tay vàng gì thế?”

Tần Thiên (77): “Ha ha, bàn tay vàng thì không nói. Ta chỉ cho các ngươi biết huynh đệ ta xuyên qua không lâu đã gặp một ông lão tử, hắn nói ta thiên phú dị bẩm, cưỡng ép thu ta làm đồ đệ. A, hắn nói hắn là đại nhân vật của Lôi Vũ thánh địa gì gì đó.”

Nghe Tần Thiên, miệng của tất cả các thành viên bao gồm cả Vương Bình đều co giật.

Khá lắm, lại là một tên may mắn.

Hôm nay may mắn có phải là hơi nhiều quá rồi không.

Diệp Tiểu Phàm, trực tiếp Thánh thể, tiên môn.

Hết chương 107.
Bình Luận (0)
Comment