Mà hắn chỉ mất khoảng chừng mười năm.
Tiếp theo, chỉ cần cho hắn thời gian, đợi hắn đột phá đến Chuẩn Tiên, hắn có tự tin có thể đánh bại vị người xuyên không tiền bối Lãnh Nguyệt này.
“Răng rắc!”
Ngay khi Vương Bình đang đấu tranh trong đầu, các khối băng xuất hiện vết nứt sau đó nứt vỡ, tất cả những Chuẩn Tiên hắc ám kia hoàn toàn biến mất, ngã xuống tại đây.
Và lúc các Chuẩn Tiên hắc ám ngã xuống, các dị tượng cũng lần lượt biến mất.
Lúc này, toàn bộ vũ trụ lâm vào sự yên lặng chết chóc, ngay cả Đại Đế, Chuẩn Tiên Cố gia hay Tiên phủ Chuẩn Tiên đều không dám thở mạnh, sợ Lãnh Nguyệt tiện tay giết luôn bọn họ.
Vương Bình cũng im lặng, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Lãnh Nguyệt.
Về phần Alpha, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đưa Vương Bình rời đi.
“Ngươi đã thành đế, sau này sử dụng thiên phú không có ý nghĩa gì, không nên quá ỷ lại vào nó.”
Đúng lúc này, Lãnh Nguyệt xoay người, tiến lên một bước, xuất hiện ở trước mặt Vương Bình, nhàn nhạt nói.
“!”
Lời này vừa nói ra, đồng tử Vương Bình đột nhiên co rụt lại, theo bản năng nắm chặt nắm đấm.
Mặc dù đã đoán trước được nhưng Vương Bình vẫn rất kinh ngạc.
Lãnh Nguyệt quả nhiên biết chuyện về thiên phú của hắn.
Nếu là như thế, vậy rất dễ hiểu vì sao thái độ của hắn trong thế giới thực và giả lập lại thay đổi lớn như vậy.
“Mục đích của ngươi là gì? Vì sao muốn bảo vệ ta?”
Vương Bình hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Nếu muốn biết chân tướng hãy cùng ta đi tới Thời Không cấm vực.”
Lãnh Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói.
Nói xong, Lãnh Nguyệt xé rách không gian, bước vào bên trong.
Thấy vậy, Vương Bình do dự một giây, nhưng vẫn theo vào trong.
Sau khi Vương Bình bước vào, vết nứt không gian cũng biến mất.
Sau khi Vương Bình và Lãnh Nguyệt rời đi, tất cả các cường giả đều thở phào nhẹ nhõm, hồi phục lại sau cú sốc.
Có điều, chuyện hôm nay phát sinh, nhất định sẽ ghi vào sử sách, bất luận là Vương Bình hay là Lãnh Nguyệt, đều sẽ được sử sách lưu danh, trở thành nhân vật truyền kỳ được lưu truyền bất hủ trong sử sách thượng giới.
Tại Thời Không cấm vực, Vương Bình và Lãnh Nguyệt đã đi tới đây.
Đây cũng là lần đầu tiên trong hiện thực Vương Bình tới cấm địa mà ngay cả đại đế đứng đầu cũng có thể gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhiên, bây giờ thực lực của Vương Bình đã rất mạnh, thậm chí có thể giết chết Chuẩn Tiên, mức độ nguy hiểm này không tính là gì cả.
“Ngươi cho rằng tại sao ta lại bảo vệ người?”
Lãnh Nguyệt quần áo tung bay, dạo bước đi trong Thời Không cấm vực, không thèm để ý đến các khe nứt thời không, cất tiếng nói không chút gợn sóng.
“Bởi vì ta là quân cờ của ngươi? Kể từ khi ta xuyên tới đã bị ngươi nhìn chằm chằm?”
Vương Bình hơi nhíu mày, sau khi suy nghĩ một hồi đưa ra đáp án này.
“Quân cờ? Không, ta nào có gan coi ngươi thành quân cờ.”
Lãnh Nguyệt quay đầu nhìn Vương Bình, lạnh nhạt nói.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Ánh mắt Vương Bình lóe lên, vô cùng kinh ngạc.
“Có một số việc ta không thể nói, cũng không dám nói.”
Giọng nói của Lãnh Nguyệt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Vương Bình có thể nghe ra giọng điệu của hắn hơi thay đổi.
“.”
Vương Bình im lặng.
Có quá nhiều thông tin trong lời nói của Lãnh Nguyệt.
Chẳng lẽ không phải Lãnh Nguyệt tính toán hắn, mà là một người khác?
Người này là người mà đến Lãnh Nguyệt cũng không dám đắc tội.
Giờ phút này, Vương Bình lại nhớ tới Ám Thời Đế Quân gặp phải chuyện gì khi ở dòng sông Thời Không, đồng tử hắn không khỏi co rụt lại.
Nếu người chỉ dẫn Ám Thời Đế Quân cũng là người mà Lãnh Nguyệt không dám đắc tội kia, tất cả mọi chuyện có vẻ đều hợp lý.
Người thực sự tính toán hắn không phải là Lãnh Nguyệt, mà là sự tồn tại thậm chí còn đáng sợ hơn.
Nhưng nếu người kia đã chỉ đạo Lãnh Nguyệt làm những việc này, có nghĩa là cả hai có thể có mối liên hệ nào đó.
Trong lúc nhất thời, Vương Bình nghĩ đến đại nhân vật trong group chat thế hệ đầu tiên.
Nhưng hắn không dám chắc, cũng không thể hỏi Lãnh Nguyệt.
Thái độ và lời nói của Lãnh Nguyệt đã cho thấy hắn sẽ không nói cho Vương Bình biết chân tướng.
“Nếu đã như thế hãy để ta hỏi một câu hỏi. Ngươi có phải là người hộ đạo mà một sự tồn tại nào đó sắp xếp cho ta không?”
Vương Bình thở ra một hơi, nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt trầm giọng nói.
“Người hộ đạo? Có thể xem là thế.”
Lãnh Nguyệt nhìn Vương Bình khẽ gật đầu, không hề có ý định che giấu.
“Thật sự là người hộ đạo sao?”
Vương Bình hơi kinh ngạc.
Nếu Lãnh Nguyệt là người hộ đạo, vậy hắn có thể hiểu được tại sao Ám Thời Đế Quân lại nói hắn sẽ không chết.
Đùa sao, có đại nhân vật là Lãnh Nguyệt bảo vệ hắn, hắn làm sao có thể chết được.
Thậm chí Lãnh Nguyệt còn là do một đại nhân vật nào đó sắp xếp.
Có lẽ chỉ khi Hắc Ám Chi Nguyên thật sự bạo động nhắm vào hắn, hắn mới có thể chết ngoài ý muốn.
“Ta không hiểu, ta rót cuộc có giá trị gì, đáng để các ngươi phải làm như vậy.”
Sau khi Vương Bình cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, hắn nặng nề nói.
Mặc dù máy giả lập nhân sinh của hắn hiện giờ có bug, nhưng trong mắt của người đứng phía sau Lãnh Nguyệt, có lẽ đây chẳng đáng gì cả.
Hoặc là, thứ mà hắn muốn chính là máy giả lập nhân sinh sau khi được tối ưu hóa.
“Thiên phú của ngươi xác thực rất mạnh, nhưng ngươi có giá trị gì ta không quan tâm, ta chỉ làm chuyện mình phải làm mà thôi.”
Giọng nói Lãnh Nguyệt trong trẻo lạnh lùng, vẫn không giải thích gì thêm.
“Đây chính là lý do ngươi giết ta nhiều lần như vậy? Không phải nói là người hộ đạo sao?”
Vương Bình không khỏi than thở.
“Thì ra là thế, ta đã giết ngươi rất nhiều lần sao? Ở tương lai song song, ngươi chỉ là một tu sĩ bình thường, không trưởng thành như kỳ vọng ta tất nhiên sẽ không để ý tới ngươi, mà làm chuyện có lợi cho bản thân.”
Lãnh Nguyệt nhìn Vương Bình, giọng nói lại trở nên lạnh lùng vô tình.
“Trưởng thành như kỳ vọng?”