Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 146. Tàn Khốc! (3)

Chương 146. Tàn khốc! (3)
Chương 146. Tàn khốc! (3)

“Nói đến đây, Diệp Thần sau khi trải qua bí cảnh Thất Tinh lại biến mất rồi. Cái tên này lại chạy đi đâu rồi.”

Lập tức Vương Bình lại nhớ tới Diệp Thần.

Diệp Thần rõ ràng là khí vận chi tử, không nên biến mất như vậy.

Theo kịch bản bình thường, tên này chẳng phải nên đắc tội với một thế lực lớn nào đó trên quần đảo Thất Tinh, sau đó phấn đấu tự cường rồi vài chục năm sau trực tiếp san bằng thế lực ấy hay sao.

Thế mà bây giờ chẳng có một chút tin tức nào. Trong thế giới mô phỏng trực tiếp qua đi năm mươi năm, bảy mươi năm cũng chẳng nhắc đến hắn một lần.

“Hay là Diệp Thần cũng như ở đại lục Huyền Quy, sư phụ hắn cho rằng quần đảo Thất Tinh quá nhỏ, không thích hợp để hắn phát triển, vì vậy lấy được cơ duyên lớn nhất của bí cảnh Thất Tinh, rồi trực tiếp chạy đến Đông Hoang rồi.”

 

Vương Bình xoa cằm, cảm thấy khả năng này cực cao.

Suy cho cùng Diệp Thần cũng là khí vận chi tử luôn mang lão gia gia trong nhẫn bên mình, không thể nào ở lâu trong một “phó bản” không cao cấp như quần đảo Thất Tinh được.

Đối thủ cạnh tranh không thể nào là mấy “lão già” dựa vào tuổi tác tích luỹ tu vi, chỉ có thiên tài ở đại giáo Đông Hoang mới xứng trở thành đối thủ cạnh tranh với hắn, trở thành bàn đạp của hắn.

“Chậc, khí vận chi tử đúng là khiến người ta ngưỡng mộ, ta mà có khí vận mạnh mẽ như hắn thì cũng không đến nỗi gặp các loại bi kịch trong thế giới mô phỏng rồi.”

Vương Bình chép miệng, thật sự ngưỡng mộ.

Người xuyên không thì làm sao, có bàn tay vàng thì làm sao, chung quy vẫn không có đại khí vận.

Bất kể là Hoàng Thiên Đế, hay là Diệp Thiên Đế, hoặc là Sở Thiên Đế đều không phải cấp bậc mà những người xuyên không bình thường dựa vào bàn tay vàng là có thể đạt đến.

Phải nói, bàn tay vàng của bọn họ có phải là hàng bán buôn của các đại lão ở cấp bậc đó hay không cũng là một vấn đề.

Vương Bình vẫn luôn suy nghĩ lão đại đứng phía sau group chat người xuyên không có thể bán buôn bàn tay vàng sẽ là tồn tại ở đẳng cấp đáng sợ như thế nào

“Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều vậy làm gì, đi một bước tính một bước vậy.”

Lập tức, Vương Bình bình tĩnh lại, lại nhìn chằm chằm vào màn hình, các dòng chữ xuất hiện.

‘Vào lúc ngươi đang đợi linh vật lục phẩm hệ hoả xuất hiện và đợi bí cảnh Thất Tinh mở ra một lần nữa, thì một sự kiện chấn động toàn bộ quần đảo Thất Tinh đã xảy ra, khiến lão tổ của nhiều thế lực trên quần đảo Thất Tinh đều bị kinh động.’

‘Đó chính là tộc Hải Viên dẫn đầu một bầy rất nhiều hải thú phát động một cuộc tấn công mãnh liệt vào quần đảo Thất Tinh, muốn tiêu diệt toàn bộ con người và tu sĩ ở quần đảo Thất Tinh.’

‘Chuyện liên quan đến vấn đề sống còn của quần đảo Thất Tinh, toàn bộ các thế lực, rất nhiều các cường giả đương nhiên không ngồi yên được, lựa chọn cùng nhau đối chiến. Ngươi thân là tu sĩ Linh Hải cảnh đại viên mãn, tất nhiên cũng là lực lượng chiến đấu chính, đi đến tuyến đầu của chiến trường.’

‘Lòng ngươi cảm thấy nghiêm trọng, biết lần này e rằng sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nếu như tình hình không ổn, phải chạy khỏi bất cứ lúc nào. Cùng lúc đó, ngươi vô cùng hoài nghi về cuộc tấn công của tộc Hải Viên.’

‘Bởi vì từ trước đến nay quần đảo Thất Tinh và Hải tộc nước sông không phạm nước giếng. Suy cho cùng thế lực Hải tộc rối rắm phức tạp, sức mạnh tổng thể cực kỳ to lớn, e là ngay cả Thiên Kiếm thánh địa cũng sẽ không khai chiến toàn diện với hoàng giả của Hải tộc. Đương nhiên, Hoàng giả Hải tộc cũng sẽ kiêng dè Thiên Kiếm thánh địa, sẽ không tùy tiện thảm sát quần đảo Nhân tộc.’

‘Mặc dù nói lần này chỉ tới một tộc Hải Viên, là một nhánh của Hải tộc, nhưng cũng không thể tự ý làm ra những hành vi như vậy. Bởi vì như vậy chẳng khác nào là đang khiêu khích Thiên Kiếm thánh địa, có thể sẽ dẫn đến Thiên Kiếm thánh địa phái cường giả đến để tiêu diệt. Điều này e là cả bộ tộc Hoàng giả Hải tộc cũng không nói được gì.’

‘Cho dù là ngươi, hay là một tu sĩ nào khác, đều cảm thấy hoài nghi trong lòng, nhưng không có được câu trả lời. Tộc Hải Viên mang đến sóng to gió lớn, sát ý ngút trời.’

‘Có cường giả phẫn nộ hét lớn, chất vấn vì sao Hải tộc lại đến quần đảo, một cường giả lĩnh quân của tộc Hải Viên giận dữ mắng lại, đại ý là cường giả quần đảo Thất Tinh xông vào vùng đất quan trọng của hắn, giết chết nhiều đồng bào của hắn, đoạt lấy nhiều bảo vật gia truyền của tộc Hải Viên, nếu như không trả lại, nhất định tàn sát cả đảo.’

‘Rất nhiều các cường giả chấn động, không thể ngờ rằng lại có người có thể đột nhập vào nơi quan trọng của tộc Hải Viên, giết người cướp bảo vật, thật sự quá hung tàn. Nhưng bọn họ lại cực kì tức giận với cường giả này. Người này đã gây ra phiền toái, ấy vậy mà lại bắt bọn họ cùng nhau gánh chịu hậu quả. Mấu chốt là, hiện tại bọn họ không thể không chiến đấu, nếu không thì tất cả chỉ có con đường chết.’

‘Có cường giả đứng ra, khuyên tộc Hải Viên tạm thời bình tĩnh, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm. Tộc Hải Viên phẫn nộ quát mắng, giao người trả bảo vật ra đây, bằng không khai chiến.’

‘Ngươi xem tới đây, biết rằng e là chằng có gì tốt rồi, chuẩn bị bảo vệ tính mạng bất cứ lúc nào.’

‘Đúng như dự đoán, đôi bên hoàn toàn không có cách nào nói chuyện với nhau, đại chiến trực tiếp khai màn. Cuộc chiến kinh người từ không trung, đến biển cả, đánh lên cả đất liền, đánh đến trời đất mù mịt.’

‘Ngươi bị một Linh Hải cảnh của tộc Hải Viên nhắm vào, chiến đấu với nhau. Tuy rằng ngươi có thể phát huy được sức mạnh thật sự, dễ dàng tiêu diệt đối phương, nhưng ngươi không hề làm như vậy, chỉ lựa chọn hạ thấp sức chiến đấu, thay vì đại chiến kịch liệt, như vậy sẽ không quá gây chú ý.’

‘Rất nhanh, cuộc chiến đã được mở rộng. Không chỉ có tu sĩ Linh Hải cảnh cùng nhau chiến đấu, Linh Thai cảnh cũng bắt đầu tham chiến, sức chiến đấu vượt xa tu sĩ Linh Hải cảnh. Đến Linh Thai cảnh rồi, thân thể mạnh mẽ, cho dù không sử dụng linh nguyên thể lỏng, chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể, một đấm một cước cũng có thể đánh bay tu sĩ Linh Hải cảnh bình thường, mạnh mẽ đến cực hạn.’

Hết chương 146.
Bình Luận (0)
Comment