Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153. Diệp Thần Muốn Bái Sư. (2)

Chương 153. Diệp Thần muốn bái sư. (2)
Chương 153. Diệp Thần muốn bái sư. (2)

Hắn không rõ vì sao một đại nhân vật như Vương Bình lại đặc biệt đến đây vì chiếc nhẫn này, nhưng hắn cũng có thể đoán được, chiếc nhẫn này là mẹ ruột của Diệp Thần mua ở chợ làm quà sinh nhật cho Diệp Thần. Chắc chắn nó có lai lịch bất phàm, giá trị vô cùng kinh khủng.

Nhưng gia chủ của Diệp gia cũng biết rõ, mặc kệ chiếc nhẫn này có bí mật gì, bọn họ tuyệt đối không gánh nổi.

Ngược lại, nếu thức thời thì bọn họ có thể nhờ vào đó thu được món hời lớn, khiến Diệp gia phát triển cực nhanh.

“Đại nhân muốn lấy chiếc nhẫn này thì cứ lấy, chúng ta không cần thù lao gì cả.”

Lúc này gia chủ Diệp gia thấy Diệp Thần muốn nói gì đó nhưng lập tức ngăn cản nói, cười ha ha nói.

Vương Bình liếc hắn một cái, biết được tâm tư của hắn, bình tĩnh nói: “Bổn tọa không thích thiếu ân tình của người khác, trong Nhẫn trữ vật này chỉ có một công pháp và võ học Huyền cấp cao cấp, còn có một vạn viên linh thạch hạ phẩm, các ngươi nhận lấy đi.”

Nói xong, Vương Bình phất tay đưa nhẫn trữ vật qua.

Nghe vậy, gia chủ Diệp gia bất ngờ và hốt hoảng đến ngây người.

“Một vạn viên linh thạch hạ phẩm, còn cả công pháp và võ học Huyền cấp.”

Bàn tay của gia chủ Diệp gia bắt đầu run rẩy.

Đây là một vạn viên linh thạch hạ phẩm đấy, cho dù là gia sản của cường giả Linh Nguyên cảnh cũng không nhiều như thế.

Có nhiều linh thạch như vậy, cộng thêm công pháp và võ học Huyền cấp, chỉ cần phát triển ổn định, Diệp gia bọn họ nhất định sẽ phất lên.

Một chiếc nhẫn nhỏ có thể đổi lấy nhiều tài nguyên như vậy, gia chủ Diệp gia mừng rỡ như điên, vì quá kích động mà sắc mặt hắn đỏ bừng lên.

“Tiền bối, ta không cần những thứ này, ta chỉ hy vọng ngài có thể nhận ta làm đồ đệ.”

Diệp Thần nhìn dáng vẻ cười như điên mừng rỡ của cha mình thì vẻ mặt rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra.

Hắn vừa nói xong, gia chủ Diệp gia cũng phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh hơn nhiều, nhìn về phía Vương Bình với vẻ mặt chờ mong: “Tiền bối, nếu ngươi có thể nhận con trai ta làm đồ đệ, Diệp gia có thể không cần những tài nguyên này.”

Trước đây hắn bị lợi ích làm cho mê muội, còn không có tầm nhìn xa như con trai.

Mặc dù những tài nguyên này quý giá, đủ khiến một gia tộc nhỏ phát triển trở thành gia tộc lớn, nhưng sao có thể bằng việc bái Vương Bình làm sư phụ chứ.

Vương Bình là cường giả Linh Nguyên cảnh tuyệt đỉnh, còn là luyện đan sư tứ phẩm!

Nếu như có thể bái Vương Bình làm sư thì không cần lo về tài nguyên, tương lai con trai hắn cũng có thể trở thành cường giả Linh Nguyên cảnh tuyệt đỉnh.

Chứ đừng nói đến tầng quan hệ với Kiếm Linh tông!

Điều này còn mạnh hơn mười lần với tài nguyên!

“Ngươi tham lam đấy.” Vương Bình cũng không để ý đến lời nói của Diệp Thần mà chỉ liếc nhìn gia chủ Diệp gia, thản nhiên nói.

Hắn vừa nói xong, sắc mặt gia chủ Diệp gia lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Trước đó Diệp Thần từng muốn bái bổn tọa làm sư phụ, nhưng bổn tọa vẫn chưa đồng ý, ta cần suy nghĩ một thời gian.”

Vương Bình thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói.

“Có nhận hắn làm đồ đệ hay không thì phải xem hắn có duyên với bổn tọa không. Ngươi cứ nhận những tài nguyên này đi, là Diệp gia ngươi xứng đáng có được.”

“Vâng vâng!”

Mồ hôi lạnh của gia chủ Diệp gia chảy ròng ròng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.

“Được rồi, chuẩn bị một chỗ ở cho bổn tọa, bổn tọa sẽ ở lại Diệp gia ngươi một buổi tối, ngày mai sẽ cho các ngươi câu trả lời chắc chắn.”

Vương Bình mở miệng lần nữa.

“Tiểu nhân cảm ơn Vương Bình đại nhân.” Gia chủ Diệp gia vội vàng dập đầu, sau đó nói với Diệp Thần: “Thần Nhi, còn không mau giao nhẫn cho tiền bối.”

Diệp Thần gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đưa nhẫn cho Vương bình, trong lòng cũng chờ mong câu trả lời ngày mai của hắn.

Vương Bình gật đầu với hắn, nhận lấy nhẫn, cũng không nói thêm gì.

“Mời đại nhân đi theo ta!”

Sau đó, gia chủ Diệp gia vội vàng đưa Vương Bình đến phòng khách của Diệp gia, lập tức thu xếp tất cả.

Trong quá trình này, những người khác của Diệp gia đều nhìn thấy, nhưng gia chủ Diệp gia đều bảo bọn họ lui đi, sợ những người này quấy rầy đến đại nhân vật Vương Bình.

Trong phòng khách, Vương Bình ngồi xếp bằng trên giường, cầm chiếc nhẫn màu đen trong tay, nheo mắt lại, trực tiếp dùng tinh thần lực điều tra bên trong.

Sau đó hắn nhìn thấy không gian bên trong chiếc nhẫn, có một linh hồn cực kỳ mơ hồ, khuôn mặt nó già nua, đôi mắt thê lương, đầy vẻ bất lực.

Đây chính là lão gia gia trong nhẫn Giang Hoài của Diệp Thần.

“Không ngờ, đại lục Huyền Quy bây giờ còn có thể sinh ra cường giả Siêu Phàm cảnh như ngươi, thật sự khiến người ta bất ngờ.”

Giang Hoài thở dài một tiếng, mở miệng nói.

“Bổn tọa cũng nhờ ông trời phù hộ mới may mắn đột phá đến Siêu Phàm cảnh, còn kém xa tiền bối nhiều.”

Giọng nói Vương Bình ôn hòa, nghe không ra ác ý gì.

“Giang sơn đều có nhân tài riêng, không nói đến ai mạnh ai yếu.” Giang Hoài cảm thán nói: “Nhưng lão phu rất tò mò, sao ngươi biết được chiếc nhẫn này đặc biệt, hơn nữa còn đến đây tìm.”

“Trùng hợp gặp may thôi.”

Vương Bình không muốn trả lời, cũng không thể trả lời cặn kẽ, chỉ nói mơ hồ.

“Tiền bối, tu vi khi ngươi còn sống không phải chỉ đơn giản như Siêu Phàm cảnh, đây không phải cảnh giới có thể đạt tới khi ở trên đại lục Huyền Quy. Có thể nói cho tại hạ biết, ngươi rời khỏi đại lục Huyền Quy như thế nào không?”

Vương Bình mở miệng trực tiếp chuyển đề tài.

“Quả nhiên, khi đến Siêu Phàm cảnh đều sẽ tìm mọi cách ra biển. Ngươi cũng lựa chọn con đường đấy.”

Ánh mắt Giang Hoài lóe lên, chậm rãi nói.

“Ra biển suýt chút nữa bỏ mạng. Nên chỉ có thể tìm cách khác.” Vương Bình thở dài một tiếng.

“Ra biển à, đúng là một con đường chết. Nhớ ban đầu…”

Giang Hoài gật đầu, hồi ức hiện lên, bắt đầu kể lại chuyện cũ.

Vương Bình thì bình tĩnh nghe.

Mặc dù hắn đã biết quá khứ của Giang Hoài trông mô phỏng nhân sinh từ lâu nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể nghe lại lần nữa.

Hết chương 153.
Bình Luận (0)
Comment