Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 178. Tiêu Diệt Toàn Nhân Loại! Trương Tuấn Lạnh Lùng. (3)

Chương 178. Tiêu diệt toàn nhân loại! Trương Tuấn lạnh lùng. (3)
Chương 178. Tiêu diệt toàn nhân loại! Trương Tuấn lạnh lùng. (3)

Tần Thiên cũng không còn xấu hổ nữa, nói với vẻ mặt trầm trọng:

“Một khi những người này chết hết, khi chúng ta vừa đi, cả thế giới này cũng sẽ chấm hết, ngay cả những người bình thường kia mặc dù không bị chúng ta giết chết, cũng sẽ bị hung thú nuốt chửng.”

Lời này vừa nói ra, không khí trở nên nặng nề.

“Liên quan gì đến chúng ta.” Trương Tuấn cũng thu lại vẻ mặt cười đùa tí từng, biểu cảm trở nên lạnh lùng, giống như trước kia.

Hắn nói lạnh như băng: “Chúng ta chỉ là những người xuyên không, chỉ là khách qua đường của thế giới này, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đều phải chết. Cho nên, ta không để ý đến mạng sống của người khác. Điều ta quan tâm chỉ là tính mạng của chúng ta, không hơn.”

“Trương Tuấn, tên khốn này, ngươi máu lạnh như vậy sao!?”

Tần Thiên trừng mắt, trực tiếp nắm lấy cổ áo Trương Tuấn, gào lên.

“Máu lạnh? Có lẽ vậy.” Trương Tuấn bình tĩnh nhìn Tần Thiên, thản nhiên nói: “Nhưng trong lòng ta những người khác quả thật không quan trọng bằng đồng đội, dù số lượng những người này là mấy vạn, hay mấy trăm vạn, thậm chí là vài trăm tỷ.”

“Ngươi! “Tần Thiên khiếp đảm trong lòng.

“Tần Thiên, nếu không muốn bị hắn đánh thì buông hắn ra đi.”

Vương Bình rốt cục cũng mở miệng.

Khi nghe lời này, sắc mặt Tần Thiên biến hóa không ngừng, cuối cùng đẩy Trương Tuấn ra, nghiêng đầu, không hề nhìn hắn nữa.

Đạo khác biệt, không thể cùng mưu đồ.

“Trương Tuấn, ta đánh giá cao ý nghĩ đặt đồng đội lên hàng đầu của ngươi.” Vương Bình nhìn về phía Trương Tuấn, khẽ cười nói: “Nhưng hình như ngươi đã quên rồi, Vương Thụ Tề cũng là người của thế giới này. Một khi cường giả nhân loại diệt vong, Vương Thụ Tề cũng sẽ bị chôn cùng.”

Vương Bình vừa nói ra lời này, Vương Thụ Tề từ trước đến giờ vẫn không lên tiếng lén nhìn Vương Bình bằng ánh mắt cảm kích.

Mà Trương Tuấn cũng bất ngờ, lập tức nhìn về phía Vương Thụ Tề.

Bởi vì nguyên nhân Vương Thụ Tề không hề có cảm giác tồn tại, hắn đã xem nhẹ điều này.

Tuy nhiên, nếu thật sự cần phải hy sinh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn vẫn sẽ không chút do dự lựa chọn làm như vậy.

Hắn không quen biết người mới Vương Thụ Tề này, và cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện.

Nhưng Vương Bình thì khác.

Vương Bình đã cứu mạng hắn, là ân nhân của hắn, có vai trò quan trọng nhất trong lòng hắn.

Hơn nữa, mạng của Vương Bình đều quý trọng hơn bất cứ kẻ nào.

Đừng nói là tính mạng của những người xa lạ trong các thế giới khác, ngay cả mạng sống của bất kỳ ai trong group chat cũng không quý giá bằng mạng của Vương Bình.

Nếu là Vương Bình xảy ra chuyện, khi xuất hiện nhiệm vụ mới, có lẽ những thành viên trong group chat đều phải chết.

Thành viên hiện tại phải chết, thành viên gia nhập sau này cũng phải chết.

Nhiệm vụ đoàn thể, chính là nguy hiểm như vậy. Không có “bàn tay vàng” của Vương Bình, độ khó hoàn thành sẽ rất lớn. Có lẽ trong tương lai vẫn có người có thể dẫn dắt thành viên group làm nhiệm vụ, nhưng số lần diệt cả đoàn chắc chắn sẽ không ít.

Ngay cả khi không thất bại, cũng không có khả năng mỗi lần đều có thể toàn mạng trở ra, giảm thương vong tới mức thấp nhất.

Bàn tay vàng có thể tiên đoán tương lai, là lực lượng cần thiết.

“Ta bỏ sót hắn, ta sẽ xin lỗi hắn ngay.”

Trương Tuấn nhìn về phía Vương Thụ Tề, khẽ thở dài.

“Nhưng ta cũng không cảm thấy ta nói sai điều gì. Thế giới này chính là tàn khốc như vậy, tính mạng nhân loại cũng chia làm ba bảy loại, sức nặng không giống nhau. Có người nhẹ như lông hồng, có người nặng như Thái Sơn.”

Tần Thiên không lên tiếng, không muốn nhìn Trương Tuấn.

Lưu Mai cũng không nói gì. Với tư cách là một thành viên cũ, nàng đã tận mắt chứng kiến quá nhiều thành viên mới chết, nói là ích kỷ cũng được, nói là hiện thực cũng được, nàng càng thêm tán thành lời nói của Trương Tuấn.

“Tại sao các ngươi nhất định phải giết sạch toàn bộ nhân loại vậy?”

Vương Bình đỡ trán, bất đắc dĩ nói.

“Không lẽ còn có biện pháp nào tốt hơn sao?” Trong nháy mắt, ánh mắt Tần Thiên sáng rực lên.

“Đương nhiên là có. Dù sao còn chưa phân tích xong thông tin mà.” Vương Bình thở dài nói. “Ta cảm thấy thông tin cuối cùng là tin quan trọng.”

“Thật ra, thật sự có biện pháp giải quyết tốt hơn.” Trương Tuấn cũng lên tiếng.

“Vậy tại sao ngươi lại nói ra những lời đó?” Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Tuấn.

“Ta chỉ trình bày một chút trong tình huống bất đắc dĩ, cần phải phân biệt rõ điều quan trọng, thế thôi.”

Trương Tuấn bình tĩnh nói.

“Lần này có thể không cần làm như vậy, nhưng sức người có hạn. Nếu trong các nhiệm vụ đoàn thể lần sau cũng gặp chuyện như này, mà còn phải giết sạch toàn bộ nhân loại, nhất định phải đưa ra lựa chọn.”

“...” Tần Thiên im lặng.

“Nghĩ kĩ lại, là người xuyên không, không thể ngây thơ như vậy. Tính mạng của chúng ta mới l quan trọng nhất, mạng của người khác có liên quan gì tới chúng ta đâu.”

Trương Tuấn thở dài một tiếng, mở miệng nói.

“Lấy ví dụ, nếu chúng ta chết. Sẽ có bao nhiêu người của thế giới này vì quỷ dị hoặc lý do khác mà diệt vong. Vì vậy, mạng sống của chúng ta càng đáng quý hơn. Nói cách khác, nếu ngươi tiếp tục thánh mẫu tiếp, ta cảm thấy sớm muộn gì ngươi cũng xảy ra chuyện.”

“Tốt bụng là điều tốt, ngươi lấy chính mạng sống của mình làm loạn, ta cũng không có tư cách nhiều lời, cũng chẳng sao. Nhưng chuyện này không phải chuyện của một mình ngươi, mà là cả đội, thậm chí liên quan tới vấn đề của tất cả thành viên trong group.”

“...” Nghe những lời này, Tần Thiên càng không nói nên lời.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, vừa rồi đúng là đầu hắn nóng lên liền quá khích, không lo nghĩ nhiều như vậy.

Trương Tuấn nói rất có lý, hắn không thể nói lại.

“Trương Tuấn, ngươi hơi nặng lời rồi.” Lưu Mai thấp giọng nói: “Hắn mới là học sinh trung học, cần từ từ trưởng thành.”

“Hiện thực sẽ không cho hắn nhiều thời gian để mà trưởng thành như thế. Cho nên phải nhanh chóng thích nghi, nhìn rõ mọi chuyện. Nếu không, ta cũng không muốn hắn hại chết đồng đội.”

Hết chương 178.
Bình Luận (0)
Comment