Sau khi rơi xuống đất, xuất hiện ngay phía trước một con quái vật, mặc dù không phải là zombie, nhưng cũng là cương thi cấp thấp, lập tức bị cắn một phát.
Sau đó, Mã Dương lập tức bị nhiễm virus biến thành cương thi, nhanh chóng game over.
Còn về người mới tên Vĩnh Hạo này, cũng chết thảm thiết như vậy, bởi vì nơi hắn xuyên không đến sau đó là ở trên dung nham nóng chảy trăm mét, chỉ có thể hoàn toàn tuyệt vọng rơi thẳng vào trong dòng dung nham nóng chảy, tan biến ngay tại chỗ.
Hai người này, thật sự có thể vừa đáp đất đã chết, ngay cả bàn tay vàng của mình cũng không thể lấy ra.
Người mới cuối cùng, Ngô Nguyệt Minh.
Hắn rất may mắn, nơi xuyên đến không chỉ là ngõ hẻm trong thành phố, hắn càng hiểu rõ bối cảnh của thế giới kia rất nhanh, mà còn rút ra được một bàn tay vàng vô cùng lợi hại, lại rất phù hợp với hệ thống sức mạnh của thế giới hắn đang ở.
Thế giới Ngô Nguyệt Minh xuyên đến là thế giới ngự thú.
Ở thế giới đó, loài người đã thức tỉnh được lực lượng ngự thú, có thể tiến hành chiến đấu thông qua các loại linh thú khế ước.
Mà bàn tay vàng Ngô Nguyệt Minh lấy được chính là Vòng Ngự Thú. Công dụng của nó là tăng lên lực tương tác với loài thú, đồng thời trong lúc chỉ huy linh thú của mình chiến đấu, có thể lựa chọn kích hoạt các loại buff tăng cường sức chiến đấu cho thú sủng của mình.
“Thế giới ngự thú sao, quả thực là một thế giới không tệ.”
Vương Bình cảm thán một chút.
Trước đây hắn cũng đã từng đọc qua đủ loại tiểu thuyết ngự thú, trong đó có các loại linh sủng thiên kỳ bách quái, năng lực cũng là như thế.
Có linh sủng mà năng lực thật sự rất biến thái, hệ thời gian, hệ không gian, hệ khái niệm, có thể chắc chắn là cái gì cần có thì đều có cả, xét theo một ý nghĩa nào đó thì có thể ngang bằng đủ loại bàn tay vàng của người xuyên không rồi.
Có lẽ một vài sức chiến đấu của thế giới ngự thú cũng không tính là quá mạnh, nhưng bàn về tính đa dạng trong chiến đấu, thì rất nhiều thế giới lại không sánh bằng.
Ít nhất, ở giai đoạn này, dù hắn gặp được một linh thú hệ thời không, phỏng chừng sẽ rất đau đầu.
“Không biết bàn tay vàng của Lâm Viên Viên này là gì. Nàng thật ra rất cẩn thận, hoàn toàn không định nói ra.”
Vương Bình lại đang nhớ tới Lâm Viên Viên, khẽ nhíu mày.
“Quên đi, không cần phái để ý đến nàng. Mặc dù nàng không vừa đáp đất đã chết, nhưng vẫn phải xem liệu về sau nàng có thể sống sót hay không. Nếu có thể sống được, thì lại thăm dò xem bàn tay vàng của nàng có thể trợ giúp nhiệm vụ đoàn thể hay không. Nếu bàn tay vàng của nàng không tồi, cũng có thể thử bồi dưỡng một chút.”
Ánh mắt Vương Bình lóe lên, hắn âm thầm suy tính trong lòng.
Sau khi đã trải qua nhiệm vụ đoàn thể lần trước, Vương Bình sẽ không coi thường bàn tay vàng của những người xuyên không khác.
Dù là người xuyên không vốn nhỏ yếu, nhưng đủ loại bàn tay vàng có lẽ cũng là mấu chốt để phá cục.
Chẳng qua, điều kiện tiên quyết cho tất cả là người mới có thể còn sống sót, nếu không, bàn tay vàng của nàng có mạnh đến mức nào đi nữa thì cũng là uổng phí.
Kế tiếp, Vương Bình chuẩn bị offline.
Có điều, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện khiến Vương Bình hơi ngạc nhiên.
Thái Vĩnh Long (1) @ Vương Bình (66): “Vương ca, ta phát hiện ra một chuyện, sau khi năm người mới vào group, chức năng truyền tống đã được mở khóa. Hiện tại, các thành viên trong group có thể tiến hành truyền tống đến chỗ của nhau, chỉ có điều mỗi lần truyền tống đều cần phải tiêu phí điểm tích lũy group. Cùng một thế giới, điểm tích lũy group cần thấp nhất là một ngàn, cao nhất là một vạn. Nếu truyền tống qua thế giới khác, thấp nhất là một vạn điểm tích lũy group. Cho nên, Vương ca, ngươi có muốn đến chỗ ta hay không?”
Phương Vân (3): “Hay lắm, Thái ca thật sự tinh mắt đến như vậy sao? Ta cũng chưa chú ý đến chuyện chức năng truyền tống mở khóa. Thế nhưng, chức năng group chỉ vừa mới mở khóa, ngươi đã suy tính đến việc ôm đùi rồi. Thái ca. ngươi cũng thật xuất sắc. →_→”
Trương Hổ (5): “Đừng hỏi, hỏi chính là hâm mộ, ta cũng muốn được Vương ca mang bay.”
Vương Bình (66): “Ngươi ở đâu?”
Thấy Thái Vĩnh Long lên tiếng, ánh mắt Vương Bình lóe lên, gửi tin nhắn hỏi thăm.
Lúc này hắn mới nhớ đến, mình và Thái Vĩnh Long ở cùng một thế giới, hơn nữa nghĩ tới việc Thái Vĩnh Long nói mình thuộc phạm vi thế lực của Thiên kiếm thánh địa, mà Siêu Phàm cảnh chính là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi dạng như Thái Thương trưởng lão. Vương Bình hơi nghi ngờ có phải Thái Vĩnh Long cũng đang ở trên hòn đảo nào đó hay không?
Thái Vĩnh Long (1): “Vương ca, ta ở trên một hòn đảo nhỏ ngoài biển của Thiên kiếm thánh địa. Hòn đảo có tên là đảo Thanh Uyên, tông môn ở đây có tên gọi là Thanh Huyền môn. Vừa nãy ta đã xem qua một chút, ta truyền tống tới chỗ Vương ca chỉ cần một ngàn điểm tích lũy group. Nói như vậy, khoảng cách giữa chúng ta rất gần.”
Thái Vĩnh Long (1): “Vương ca, nếu ngươi thật sự có thời gian, làm ơn nhất định phải truyền tống tới đây mang ta bay. Ta có thể thấy được đường cơ duyên trên người những người khác, biết được vị trí của một cơ duyên lớn.”
Vương Bình (66): “Ồ, thế thì thật sự có duyên.”
Ánh mắt Vương Bình trở nên kỳ lạ.
Nói thật, hắn thật sự không ngờ tới Thái Vĩnh Long lại ở gần mình như vậy.
Đảo Thanh Uyên, đây chẳng phải chính là một trong hai đảo nhỏ có truyền tống trận kết nối với quần đảo Thất Tinh hay sao?
Trong máy giả lập nhân sinh, trước kia đã từng đề cập đến một lần.
Chỉ có điều, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
Đương nhiên, có thể đã từng nghĩ đến, chỉ là đã bỏ qua mất.
Suy cho cùng, thời điểm hắn đi đến đảo Thánh Tâm, cũng đã đi vòng quanh các hòn đảo.
“Lại nói đến đây, trong tương lai ta cũng sẽ trở thành nhân vật danh chấn một phương. Cho dù là thân phận cường giả Linh Thai cảnh, hay là nhân vật luyện đan sư lục thất phẩm đều đủ để lan truyền danh tiếng đi khắp các hòn đảo khác rồi. Dù cho không thể truyền khắp tất cả các hòn đảo, nhưng vẫn có thể truyền đến mấy hòn đảo nhỏ gần đây.”