Trương Hổ cũng đứng lên, cười khổ nói.
“Không, ngươi vẫn là rất hữu dụng, dẫn đường và trợ giúp chúng ta đi tiếp xúc với những giáo hội kia.” Tần Thiên trêu chọc nói: “Dẫu sao chúng ta không biết nói tiếng thế giới này và không biết chữ.”
“Giao cho ta đi.” Trương Hổ cười cười.
“Nhớ phải che giấu thân phận. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Quang Minh chủ thần chắc chắn sẽ nổi giận, tìm chúng ta khắp nơi để trừng phat.”
Vương Bình nhắc nhở với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta biết.” Trương Hổ tập trung cao độ, nghiêm túc gật đầu.
Kế tiếp, đám người Vương Bình không lề mề gì, bắt đầu triển khai hành động.
Trong mấy ngày kế tiếp, đám người Vương Bình cẩn thận triển khai hành động, đồng thời thế giới của Phương Vân cũng xảy ra chuyện đáng sợ.
Đó là cơn ác mộng của năm người Thái Vĩnh Long, Phương Vân, Vương Thụ Tề, Trương Tuấn, quân Ngô, là giấc mộng luân hồi tuyệt vọng.
Huyết nguyệt nhô lên, hoang nguyên màu trắng.
Năm người Thái Vĩnh Long, Phương Vân, Trương Tuấn, Vương Thụ Tề, Ngô Quân bị trói trên giá chữ thập, không thể cử động.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn quỷ dị Tử Thần tay cầm liêm đao, người mặc áo bào đen đang bay trước mặt họ, nhìn họ bằng đôi đồng tử đỏ tươi âm u.
“Cầu xin ngươi, tha cho ta đi, ta bằng lòng làm trâu làm ngựa cho ngươi.”
Mặt Phương Vân trắng bệch, hắn điên cuồng xin tha mạng.
Hắn đã sắp điên rồi.
Không hiểu sao hắn laij bị kéo đến thế giới của quỷ dị, không thể động đậy, không có chút xíu năng lực phản kháng nào, chỉ có thể mặc cho đối phương tiến hành các loại hình phạt kinh khủng.
Điều làm cho hắn sụp đổ nhất chính là, dù cho bị đối phương giày vò đến chết, vẫn sẽ sống lại như cũ.
Lặp đi lặp lại việc bị tra tấn, bị giết chết, sau đó lại được sống lại.
Những cảnh tượng như này đã lặp lại 20 lần, hắn thật sự sắp bị giày vò đến phát điên, tinh thần cũng sắp sụp đổ.
“Ngươi không phải người cứu thế sao? Sao mới đó đã không chịu được rồi?”
Quỷ dị Tử Thần lộ ra biểu cảm trào phúng.
“Người cứu thế yếu đuối như vậy, ngươi làm trâu làm ngựa cho ta có tác dụng gì? Loại người như ngươi, chỉ xứng làm sâu bọ mặc cho ta giẫm chết.”
“Vậy, giết ta đi, giết ta luôn đi! Cầu xin ngươi đừng tra tấn ta nữa!”
Phương Vân hoàn toàn sụp đổ, điên cuồng gầm thét.
“Thế thì cuộc chơi này không thú vị gì cả. Nếu đã như vậy, ta sẽ thỏa mãn ngươi, cho ngươi chết thật sự.”
Quỷ dị Tử Thần thâm trầm nói lời này, vẫy vẫy thanh liêm đao, hung hăng bổ vào cổ Phương Vân.
“Phụt phụt!”
Cùng với tiếng phụt vang lên, đầu Phương Vân bay lên, chỗ cổ bị đứt có cột máu phụt ra, trông rất đáng sợ.
Thế nhưng, tuy bị chém đầu rồi, mà Phương Vân không có chút cảm xúc đau đớn nào, chỉ biểu hiện rất thỏa mãn.
Cuối cùng, cuối cùng cũng giải thoát rồi.
“Phương Vân!”
Sắc mặt Thái Vĩnh Long cũng trắng bệch, hắn nhìn thủ cấp rớt trên đất và đôi mắt dần tối đen đó, đau đớn nhắm mắt lại,
Hắn là người đầu tiên vào group.
Phương Vân là người thứ ba, hắn và người xuyên không thứ hai cùng nhau vào group.
Thế nhưng, người xuyên không thứ hai vừa đáp đất đã cúp luôn, còn Phương Vân thì không.
Thế nên, thời gian hắn và Phương Vân tiếp xúc với nhau rất dài, cho tới hôm nay đã gần 3 năm, tình cảm có thể nói là rất sâu đậm.
Tuy Phương Vân khá hèn, luôn trêu chọc hắn, nhưng tình cảm của hai người thật sự rất tốt, tốt hơn bất kì ai trong group, là bạn bè thật sự.
Thế nhưng, Phương Vân chết trước mặt hắn, hắn lại bất lực chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Loại cảm giác uất hận mà bất lực này làm cho hắn cực kì đau đớn.
“Ha ha ha, không cần đau thương, dù sao, các ngươi cũng sẽ chết ngay và luôn.”
Quỷ dị Tử Thần bay đến trước mặt Thái Vĩnh Long, thâm trầm nói.
Thái Vĩnh Long không lên tiếng, chỉ căm tức nhìn hắn.
“Ánh mắt được đấy. Chỉ là không biết ngươi có thể chịu được mấy lần chết đi sống lại. Là 20 lần, hay 50 lần, hay là 100 lần?”
Khi nói những lời này, quỷ dị Tử Thần cũng bắt đầu một lượt tra tấn tàn nhẫn mới.
Mà đối tượng tra tấn lần này là Thái Vĩnh Long.
Khi mới bắt đầu, Thái Vĩnh Long còn có thể chống đỡ bằng nghị lực mạnh mẽ, dù gì hắn cũng là người tu hành, hơn nữa đã đến Linh Nguyên cảnh, ý chí đương nhiên sẽ mạnh hơn Phương Vân nhiều.
Nhưng vô dụng.
Thời gian trôi, hai tầng tra tấn vào xác thịt và tinh thần làm cho người tu hành mạnh mẽ như Thái Vân Long cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, đau đớn kêu gào thảm thiết.
Nhìn những cảnh tượng ấy, đến Trương Tuấn đã nhìn quen cái chết cũng đã rơi vào im lặng.
Mà Vương Thụ Tề và Ngô Quân ở một bên lại càng tái nhợt mặt mày, không nói nên lời.
“Tại sao, tại sao lại trở nên như này?”
Vương Thụ Tề lẩm bẩm.
Rõ ràng bọn họ không làm gì mà, tự nhiên lần lượt bị kéo vào không gian kì cục này, không thể làm được gì, cơ thể không thể cử động, không hiểu sao lại rơi vào đường cùng.
“Năng lực của ngươi là cảnh mơ nhỉ. Muốn điều khiển thời gian, luân hồi, với loại quỷ dị ở cấp bậc như ngươi không thể làm được chuyện này. Nếu ở trong cảnh mơ, tất cả đều là hư cấu, vậy thì có thể giải thích rồi. Vì vậy, chỉ cần tra tấn tinh thần chúng ta đến sụp đổ trong cảnh mơ này, để chúng ta từ bỏ khát vọng muốn sống, chúng ta sẽ thật sự chết đi.”
Trương Tuấn bỗng lên tiếng.
“Mà ngươi có thể đưa chúng ta vào nơi kì quặc này là vì chúng ta đã đi vào giấc ngủ. Chỉ cần ngủ say là có thể bị ngươi nhìn trộm cảnh mơ và kí ức, sau đó nhân cơ hội kéo chúng ta vào cảnh mơ, tùy ý thay đổi mọi thứ để tra tấn chúng ta. Bởi vì ở trong cảnh mơ, ngươi là tồn tại vô địch, hơn nữa lại có năng lực hiện thực hóa giả tưởng.”
Trương Tuấn vừa dứt lời, quỷ dị Tử Thần đã dừng động tác lại, nhìn chằm chằm vào Trương Tuấn.
“Khà khà khà, đầu óc ngươi cũng rất thông minh đấy.”
Sau khi quỷ dị Tử Thần im lặng, lại cười phá lên thâm trầm, nói năng vô cùng âm hiểm.