“Thế nhưng, dù ngươi biết được nguyên lý của ta thì có thể làm gì? Muốn trách chỉ có thể trách tên đồng đội ngu xuẩn đã chết này của các ngươi thôi. Trên thực tế, hắn đã sớm vào phạm vi năng lực của ta. Chỉ cần ngủ say trong phạm vi năng lực của ta, ta sẽ có thể nhìn trộm kí ức của loài người. Cũng có thể nói, ta đã sớm biết tình báo nội bộ của các ngươi.”
“Ta biết được sự tồn tại của các ngươi ở trong cảnh mơ, tất nhiên cũng có thể khóa chặt các ngươi, kéo các ngươi vào đây để tra tấn. Các ngươi có phải rất tuyệt vọng hay không? Thậm chí, dù cho Vương ca có thể dự báo tương lai của các ngươi xuất hiện ở thế giới này cũng vẫn chỉ có thể trở thành con mồi của ta. Bởi vì ta biết năng lực của hắn, chỉ cần ta không bại lộ từ ban đầu, một khi các ngươi tiến vào giấc ngủ, ta có thể dễ dàng giết chết hắn.”
“Xin lỗi, ta căn bản không hề thấy tuyệt vọng.”
Trương Tuấn bình tĩnh nói.
“Năng lực của ngươi hơi giống với thế thân trong một bộ manga trong trí nhớ của ta. Có điều, phạm vi năng lực của ngươi tuy mạnh hơn hắn, nhưng trên phương diện giết người thì vẫn không bằng hắn. Dù gì, năng lực của hắn là sát thương trong cảnh mơ, có thể ảnh hưởng đến đời thực. Còn ngươi lại không làm được như vậy, chỉ có thể ép chúng ta từ bỏ khát vọng sống mới có thể giết được chúng ta.”
“Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể chống đỡ được sự tra tấn của ngươi thì sẽ không chết. Chỉ cần kéo dài đủ thời gian, nếu như ở thế giới thực chúng ta được gọi dậy thì sẽ tỉnh dậy.”
Nói tới đây, ánh mắt của Trương Tuấn trở nên sắc bén.
“Chút thời gian này, sẽ không vượt quá hai ngày. Mà chỉ cần chúng ta tỉnh lại rồi, kẻ chết sẽ là ngươi. Năng lực của ngươi rất mạnh, nhưng một khi bị giải nguyên lý thì cũng không là gì to tát cả. Chỉ cần chúng ta không ngủ say là được. Mà thực lực của ngươi chắc chắn rất yếu, chỉ cần chúng ta tỉnh dậy sẽ không tiếc giá nào mà nhấn chìm cả thành phố, ngươi sẽ chết.”
“Trương Tuấn.” Thái Vĩnh Long ở bên cạnh, sắp bị tra tấn tới đang sụp đổ nghe được lời này đã tỉnh táo lại đôi chút, giọng khàn khàn nói. “Đa tạ.”
Không có những lời này của Trương Tuấn, hắn thật sự sẽ sụp đổ.
Bây giờ, còn có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian.
“Chỉ cần chống đỡ được, chúng ta sẽ không chết”. Vương Thụ Tề cũng cắn chặt răng nói, không còn tuyệt vọng nữa.
Ánh mắt Ngô Quân cũng trở nên kiên định.
Tuy nói vậy, cơ thể của hắn vẫn run rẩy như cũ.
Bởi vì hắn là người yếu nhất, tinh thần cũng yếu đuối hơn cả.
Nếu quỷ dị tra tấn hắn trước, hắn nghĩ dù đã biết được năng lực của quỷ dị, hắn vẫn sẽ không chống đỡ nổi.
Dù gì thì nhân loại đều có giới hạn.
Một khi vượt qua giới hạn đó thì sẽ sụp đổ, từ bỏ sinh mạng của mình.
“Ha ha ha, biết được nguyên lý năng lực của ta thì có thể làm gì. Thời gian lâu như vậy đã đủ để ta tra tấn từng người các ngươi đến khi sụp đổ. Cứ giết được một tên, năng lực của ta sẽ lại được mạnh lên.”
“Ngươi nói năng lực của ta không bằng thế thân đó? Chỉ có thể tra tấn đến khi các ngươi sụp đổ, phải từ bỏ khát vọng sống mới chết?”
Quỷ dị Tử Thần cười lạnh lẽo.
“Không, năng lực của ta đã được tiến hóa. Lí do ngươi cho rằng tra tấn đến sụp đổ mới chết, đó chẳng qua là sở thích cá nhân của ta mà thôi. Ta thích nhìn dáng vẻ sụp đổ của nhân loại, thích nhìn dáng vẻ bọn chúng cầu xin ta tha mạng.”
Lời vừa nói ra, đồng tử của Trương Tuấn bỗng co rụt lại.
Thái Vĩnh Long, Vương Thụ Tề, Ngô Quân cũng là nét mặt kinh hãi.
“Phụt phụt!”.
Cũng chính vào lúc này, quỷ dị Tử Thần chém một đao vào cổ Thái Vĩnh Long, chém đầu hắn.
Lần này, Thái Vĩnh Long không sống lại nữa. Đầu lâu bay ra ngoài tràn ngập vẻ kinh hãi và tuyệt vọng.
Nhìn thấy cảnh ấy, Trương Tuấn rơi vào im lặng, nhắm mắt lại.
Sắc mặt Vương Thụ Tề và Ngô Quân trắng bệch, không nói nên lời, cũng tuyệt vọng đến cùng cực.
“Sao nào, mới thế đã tuyệt vọng rồi à? Đúng là chả thú vị gì.”
Quỷ dị Tử Thần bay đến trước mặt Trương Tuấn, dùng lưỡi liềm Tử Thần vỗ mặt hắn, sau đó cắt từng vết thương, trào phúng nói.
“Có điều, ngươi yên tâm, phần thưởng của ngươi vì ban nãy đã đoán ra năng lực của ta là ta sẽ tra tấn ngươi thật tuyệt vời. Không tra tấn đến lúc ngươi sụp đổ rồi từ bỏ tính mạng, ta sẽ không dừng lại.”
“Đương nhiên, ta thích để dành đồ tốt nhất đến sau cùng, cho nên ta phải ‘thu chút lời’ từ ngươi đã rồi mới ‘yêu thương’ ngươi dần dần.”
Nói xong lời này, quỷ dị Tử Thần vung vung lưỡi liềm Tử Thần, cho tới khi một cánh tay của Trương Tuấn bị chặt xuống, làm cho sắc mặt hắn hơi khó coi, trong lòng đắng chát.
Quỷ dị này thật sự quá khó đối phó, không có năng lực của Vương ca thật đúng là không được.
Lần này bọn họ e là chết hết thật rồi.
“Được rồi, tiếp sau đây đến lượt ngươi. Không biết ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.”
Sau đó, quỷ dị Tử Thần lại đến trước mặt Vương Thụ Tề, âm u thâm trầm nói.
“Đừng mà.” Vương Thụ Tề sợ hãi kêu la.
“Ta rất thích dáng vẻ này của ngươi. Khá lắm, thêm nữa đi.” Quỷ dị Tử Thần cười âm hiểm, vung lưỡi liềm định chặt một ngón tay của Vương Thụ Tề.
“Keng.”
Thế nhưng lần này lại không thể chặt được dễ dàng như lần trước, mà phát ra tiếng va chạm vào sắt thép.
“Á.” Quỷ dị Tử Thần sửng sốt.
Vương Thụ Tề cũng sửng sốt.
“Chuyện gì thế này?” Quỷ dị Tử Thần hơi hoang mang, không nhịn được mà vung lưỡi liềm một lần nữa, ra sức mạnh hơn.
Thế nhưng, vẫn không có tác dụng gì, hắn không làm Vương Thụ Tề bị thương chút nào.
“Ngươi là nhân loại mà, chuyện này rốt cuộc là sao?” Tử Thần tức giận dùng mọi thủ đoạn để tra tấn Vương Thụ Tề nhưng lại không thể phá được phòng ngự.
“Ta, ta cũng không biết?” Mặt mũi Vương Thụ Tề tràn ngập hoang mang.
Hắn còn tưởng sức phòng ngự của bàn tay vàng cường hóa của mình chỉ có thể tác dụng với xác thịt, không ngờ trong không gian quỷ dị này cũng có tác dụng.
“.” Trương Tuấn cũng im lặng.