Cũng không biết tại sao bọn họ lại phải chạy đến đại lục Huyền Quy.
Có lẽ, bọn họ hơi quan hệ với hậu duệ tội huyết thực sự.
Thật không may, rất nhiều thứ đều đã biến mất trong lịch sử, làm người ta khó mà biết được chân tướng ngày xưa.
“Thiên Kiếm thánh địa, nếu ta có thể gia nhập thế lực như này, đã không cần mệt mỏi như này. Chỉ tiếc, Huyền Quy cơ khí sẽ làm cho những đại nhân vật này nhận định ta là hậu duệ tội huyết, nhìn thấy ta sẽ trực tiếp đánh chết. Đi là chịu chết mà. “
Sau đó, Vương Bình thở dài một tiếng, vô cùng tiếc nuối.
Nếu hắn có thể gia nhập một phương thánh địa, thì sẽ đạt được công pháp truyền thừa hoàn chỉnh nhất, mạnh mẽ nhất, càng có thể sẽ có sư phụ mạnh nhất, dạy ta tu hành và che chở cho hắn.
Nếu có điều kiện như vậy thì hắn đâu còn cần phải lo lắng cái gì, đâu cần phải qua lại lang bạt còn lưu lạc khác khắp nơi thế này. Hắn có một cây linh dược dưỡng hồn thất phẩm đều phải lo lắng sẽ bị cường giả Huyền Đan cảnh nhìn chằm chằm, sau đó bị hắn đánh chết.
Chỉ tiếc, trên thế giới này, không có nếu như.
Hắn chỉ có thể lấy thân phận tán tu, gian nan xông về phía trước.
“Tiếp theo, nên giải quyết đám kẻ địch không mời mà tới rồi.”
Vương Bình thu lại tâm tư, không tiếp tục tiến hành mô phỏng nữa, bay lên bầu trời, nhìn về phương xa.
Hắn và Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân cũng coi như cùng xuất hiện nhiều, đối phương cũng đã từng giết hắn, nhưng chung quy lại thì vẫn là trong mô phỏng.
Hôm nay, trong hiện thực cuối cùng vẫn tiến tới một bước này.
Tiền tài lay động lòng người.
Đối với tu sĩ, nhất định phải tranh đoạt. Tranh mệnh với trời, mới có thể tiến thêm một bước.
Hắn có thể hiểu Thất Tinh lão tổ. Nhưng hiểu thì hiểu, đối phương nhắm vào hắn, thì hắn cũng sẽ không nương tay, trực tiếp đánh chết, tránh để lại hậu hoạ.
Lúc này, Vương Bình như chợt nhớ ra điều gì, mở group chat ra, tag Tần Thiên.
Vương Bình (66) @ Tần Thiên (77): “Tần Thiên, ngươi có thể tạo ra trận bàn vây nhốt tu sĩ Nguyên Anh kỳ không, loại mà ngăn cản tầm nhìn bên ngoài, chỉ khi giết chết người giữ trận mới có thể phá giải ấy. Ta đang rất cần cái này.”
Tần Thiên (77): “Ặc, Vương ca, ngươi gặp chuyện gì rồi, sao lại cần thứ này.”
Vương Bình (66): “Ta đang bị người đuổi giết, một khi động thủ, sẽ bại lộ nhiều bí mật trên người ta. Vì vậy phải giết sạch bọn chúng, không thể để lọt chút tiếng gió nào.”
Tần Thiên (77): “Mẹ kiếp, tên nào dũng cảm như vậy, dám đuổi giết Vương ca. Đợi một chút, ta tìm sư phụ và mấy vị sư bá hỏi một chút.”
Vương Bình (66): “Được.”
Rất nhanh, Tần Thiên đã trở lại, trực tiếp gửi cho Vương Bình một bao lì xì riêng.
Vương Bình (66): “Treo cái này lên cửa hàng hệ thống đi, ta trực tiếp mua.”
Vương Bình rất rõ ràng, loại đồ vật này rất quý giá, cũng không muốn chiếm tiện nghi của Tần Thiên.
Tần Thiên (77): “Vương ca, chuyện này, ta được ngươi dẫn dắt hoàn thành nhiệm vụ biết bao nhiêu lần, mới có thể sống tới tận bây giờ. Một trận bàn thôi, không cần khách sáo với ta. Trận bàn này, chỉ cần cắm trận kỳ ở xung quanh, sau đó dùng linh lực kích hoạt trung tâm là được, rất đơn giản.”
Vương Bình (66): “Được rồi, cảm ơn ngươi.”
Vương Bình ngẫm nghĩ một chút, cũng không từ chối ý tốt của Tần Thiên, sau khi mở bao lì xì ra, lập tức cất trận pháp này vào. Không nhìn các thành viên khác spam, hắn lập tức rời khỏi group chat.
Sau đó, Vương Bình nghiên cứu một lúc, bắt đầu yên tĩnh chờ đợi.
Sau đó không lâu, tại hoang đảo này, từng luồng ánh sáng xuất hiện xung quanh bao vậy Vương Bình.
Dẫn đầu chính là Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân cưỡi một con yêu thú kỳ quái.
Ở đằng xa, cũng có những tu sĩ khác lần lượt đuổi tới, quan sát từ xa.
Vương Bình rất rõ ràng, đây vẫn chỉ là một phần. Thời gian kéo dài càng lâu, người tới ngày càng nhiều.
Thậm chí, tin tức có thể sẽ truyền tới các hải đảo khác, thu hút càng nhiều cường giả Bán Bộ Huyền Đan cảnh tới đây.
Vì vậy phải nhanh chóng giải quyết xong Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân, che giấu khí tức, rời khỏi nơi này. Thông qua truyền tống trận triệt để tiêu trừ khí tức, rời xa hải đảo này.
“Vương Bình, nếu ngươi có thể giao nộp Huyền khí, ta có thể bảo vệ ngươi.”
Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân nhìn Vương Bình, không che giấu biểu cảm của mình nữa, cúi xuống nhìn Vương Bình, lạnh lùng nói.
“Mặc dù trước kia ngươi che giấu tu vi thật, nhưng cũng chỉ là Uẩn Linh cảnh mà thôi. Bổn tọa nhấc tay cũng đủ đánh chết ngươi.”
Dứt lời, Thất Tinh lão tổ thả ra uy áp kinh khủng, từng bước tiến lên, chính là muốn ra tay với Vương Bình.
Nhưng, chính vào lúc này, từng cột sáng đột nhiên xuất hiện từ bốn phương tám hướng, tạo thành hàng loạt các màn sáng màu xám tro, nối liền lại với nhau, bao vây khu vực này lại.
“Đây là, khốn trận? Nhưng loại trận pháp này, quả thật bổn tọa chưa thấy bao giờ.”
Biến hóa đột nhiên xuất hiện, làm cho đồng tử Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân co rút lại, trong lòng hiện lên dự cảm không rõ.
Bọn họ vốn tưởng mình là thợ săn, Vương Bình là con mồi.
Giờ nhìn lại, cũng chưa chắc được.
Nếu Vương Bình không tràn đầy tự tin, sao có thể chuẩn bị trước khốn trận đợi bọn họ chạy tới.
“Cùng lên, giết hắn.”
Thoáng chốc, Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân chợt quát một tiếng, lập tức đánh một chưởng về phía Vương Bình.
Một chưởng đánh ra, có bảy ánh sáng lấp lánh, nhìn qua vô cùng mạnh mẽ.
Những cường giả khác thấy thế, cũng lần lượt ra tay.
Tu sĩ bị vây trong này, tu vi thấp nhất cũng là Linh Thai cảnh, phần nhiều là Uẩn Linh cảnh.
Phần lớn bọn họ là tu sĩ Thất Tinh cung, nhưng cũng có tu sĩ thế lực lớn như Liệt Hỏa môn.
Đội hình như vậy, không thể nghi ngờ là vô cùng mạnh.
Nhưng đối mặt với loại tấn công kết hợp này, sắc mặt Vương Bình lạnh lùng, lần đầu tiên mở ra trạng thái cuồng hóa.
Đồng thời, hắn kích hoạt Ngũ Hành linh thể và Võ Thánh Kim Thân, tăng sức chiến đấu của bản thân lên cao nhất.