Ngay sau đó, trong tay hắn có thêm một cây côn màu lam, tỏa ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
Đó rõ ràng là Huyền khí - Hải Thiên Côn.
Vương Bình cầm Hải Thiên Côn trong tay, dùng côn thay kiếm, trực tiếp bộc phát ra kiếm pháp Thiên cấp hạ phẩm - Lạc Nhật Kiếm Quyết.
Phảng phất giống như Lạc Nhật thật sự xuất hiện, nhiều đòn tấn công va chạm với nhau, vô cùng chói mắt.
Trong phút chốc, vụ nổ kinh khủng thổi quét qua vùng không gian này. Ngoại trừ Vương Bình, toàn bộ những người còn lại đều bị dư âm va chạm của hai bên đánh bay ra ngoài, va mạnh vào bức tường chắn của khốn trận.
Cường giả Linh Thai cảnh và Uẩn Linh cảnh, điên cuồng ho ra máu, bị thương không nhẹ.
Thậm chí, một vài cường giả Linh Thai cảnh yếu chút đã bị đánh chết rồi.
Cho dù là Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân đã Bán Bộ Huyền Đan cảnh, cũng tái mặt, chật vật lùi về phía sau.
“Ngươi!”
Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân kinh sợ nhìn Vương Bình, hoàn toàn không ngờ rằng Vương Bình che giấu sâu như vậy.
Công pháp Thiên cấp.
Võ kỹ Thiên cấp.
Kiếm ý chín thành.
Pháp thể song tu.
Lại thêm Huyền khí.
Còn có bí pháp kỳ quái nâng cao sức chiến đấu.
Một loạt thủ đoạn này, giúp cho Vương Bình dễ dàng vượt qua mấy cảnh giới, khiến hắn cũng bị thương rồi.
Đây còn là chuyện xảy ra trong tình huống hắn kết hợp tấn công cùng với những người khác.
Nếu như đánh một chọi một với Vương Bình, rất có thể hắn sẽ bị thương không nhẹ.
“Chết tiệt, ta đánh giá thấp ngươi rồi.”
Sắc mặt Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân khó coi.
“Chẳng qua, chuyện đã đến nước này, lão phu cũng không còn đường lui! Giết ngươi, mọi thứ của ngươi đếu là của lão phu. Nhân cơ hội này lão phu càng tiến thêm một bước, trở thành cường giả Huyền Đan cảnh cao cao tại thượng!”
Ngay sau đó, Thất Tinh gầm lên một tiếng, bên ngoài cơ thể xuất hiện hoa văn huyết sắc quỷ dị, da tay hắn có thêm dấu vết rạn nứt.
Sau đó, một luồng sức mạnh kinh khủng hơn tràn ra bên ngoài.
Rõ ràng, Thất Tinh lão tổ dùng bí pháp giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, như phải hoàn toàn giết chết Vương Bình.
“Vô dụng thôi.”
Vương Bình lạnh lùng nhìn Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân.
Sau đó, hắn cũng sử dụng Ngũ Hành Dung Linh quyết ghi trong bí pháp.
“Lạc Nhật Kiếm Quyết - thức cuối cùng - Lạc Nhật Dư Huy.”
Vương Bình cầm Hải Thiên Côn trong tay, đột nhiên vung mạnh xuống, đánh về phía Thất Tinh lão tổ.
Trong phút chốc, một vệt kiếm khí chói lọi như mặt trời bùng phát, đánh về phía Thất Tinh lão tổ.
Tuy rằng, Vương Bình dùng côn để sử dụng chiêu này, không đủ sắc bén cho lắm, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó lại vẫn mạnh đến khó có thể tưởng tượng nổi.
“Thất Tinh Hoàn Nguyệt!”
Khóe mắt Thất Tinh lão tổ như muốn nứt ra, hắn đánh ra một chưởng giống như trước.
Trong phút chốc, một bàn tay khổng lồ bùng nổ ra, có bảy ngôi sao xoay quanh, ở giữa còn có một vầng trăng, nhìn qua khá thần kỳ.
Rất nhanh, hai đòn tấn công kinh khủng chạm mạnh vào nhau.
Song, trong khoảnh khắc va chạm, Thất Tinh Hoàn Nguyệt của Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân bị Lạc Nhật Dư Huy của Vương Bình mạnh mẽ nghiền nát. Vụ nổ đi qua, đòn tấn công kia không có xu hướng yếu đi, vẫn lao về phía Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân.
“Lão phu không cam lòng!” Sắc mặt Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân xám trắng, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng, chỉ có thể hét lớn một tiếng, nhưng lại bị Lạc Nhật Dư Huy nhấn chìm hoàn toàn, chết không toàn thây.
“Mặt trăng sao có thể tỏa sáng cùng mặt trời. Chỉ sợ cho dù là Lạc Nhật cũng đủ để nghiền nát Tinh Nguyệt.”
Vương Bình thản nhiên nói.
Những tu sĩ khác ở đây thấy Thất Tinh lão tổ Nam Cung Vân lại bị một chiêu của Vương Bình miểu sát, trong lòng đều sợ hãi.
Vương Bình này, luyện đan sư thất phẩm mới nổi danh gần đây, ai có thể ngờ được sức chiến đấu của hắn lại kinh khủng như thế. Chỉ bằng một chiêu đã đánh chết một vị cường giả Bán Bộ Huyền Đan cảnh có tiếng từ lâu.
“Cùng lên đi, cho dù chúng ta chết, cũng không thể để hắn sống thoải mái.”
Một người tu sĩ đỏ mắt, xông về phía Vương Bình quát lớn.
Đầu hàng, tuyệt đối không thể nào đầu hàng.
Hắn biết rõ, Vương Bình không có khả năng bỏ qua cho bọn họ.
Đã vậy, cho dù là chết, hắn cũng phải cắn rớt một miếng thịt của Vương Bình.
Thấy thế, những tu sĩ khác cũng xung phong liều chết xông về phía Vương Bình.
Sau đó, bọn họ giống như là tâm linh tương thông, bất ngờ tự bạo, muốn nổ chết Vương Bình.
Song, theo dư âm vụ nổ biến mất, Vương Bình hoàn toàn không tổn hại gì xuất hiện ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc.
“Tự bạo, ta còn chơi qua không biết bao nhiêu lần rồi.”
Vương Bình thì thào tự nói.
Trong máy giả lập nhân sinh, không biết bao nhiêu lần hắn đã bị ép tự bạo, nên hắn hiểu rất rõ một tu sĩ khi bị dồn tới đường cùng sẽ làm ra chuyện gì.
Vì vậy hắn đã sớm có chuẩn bị, đám người kia không thể làm hắn bị thương được.
Tiếp đó, Vương Bình tùy tiện vẫy tay, nhẫn trữ vật rơi xuống bị hắn thu hết vào.
Dĩ nhiên, nhẫn trữ vật bình thường trải qua vụ tự bạo vừa rồi cũng hoàn toàn bị nổ nát, cũng chỉ có vài cái nhẫn trữ vật phẩm chất thượng phẩm mới không bị tổn hại, bị Vương Bình thu vào.
Vương Bình tùy tiện xóa bỏ dấu vết tinh thần trên đó, quét mắt nhìn đồ bên trong, không nhịn được lộ ra nụ cười.
Giá trị vật phẩm bên trong hết sức kinh người.
Nói riêng về số lượng linh thạch thượng phẩm, cộng lại cũng đến ba vạn.
Ngoài ra, còn có bảy, tám loại bảo dược, khoáng thạch kim loại và công pháp lẫn lộn.
“Khó trách rất nhiều tu sĩ thích phóng hỏa, giết người, cướp của. Kiếm tiền, đúng là nhanh mà.”
Vương Bình thở dài trong lòng.
Đương nhiên, Vương Bình cũng là người có ranh giới, trừ khi là người khác chủ động ra tay với hắn, nếu không hắn cũng sẽ không làm ra loại chuyện giết người cướp của.
Chứ đừng nói là, làm nhiều loại chuyện này, trước sau gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Ngay sau đó, Vương Bình thu liễm khí tức, điều khiển trận bàn, thu hồi trận kỳ, hóa thành một luồng ánh sáng vàng kim, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.