Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252. Thiên Phú Đáng Sợ! Sức Mạnh Tăng Vọt. (3)

Chương 252. Thiên phú đáng sợ! Sức mạnh tăng vọt. (3)
Chương 252. Thiên phú đáng sợ! Sức mạnh tăng vọt. (3)

‘Nhưng, kiếm ý đại viên mãn quá ảo diệu, ngươi không thể lĩnh ngộ một cách dễ dàng. Năm thứ hai trăm, ngươi vẫn chưa thể lĩnh ngộ được.’

‘Năm thứ hai trăm năm mươi, ngươi quan sát ánh hoàng hôn khi mặt trời lặn, ngộ ra được điều gì, tiến vào trạng thái ngộ kiếm kỳ diệu, thành công lĩnh ngộ được ý cảnh Lạc Nhật, hòa nó vào trong kiếm ý, hình thành kiếm ý có thuộc tính trong truyền thuyết - kiếm ý Lạc Nhật, sức mạnh tăng vọt.’

‘Nhưng, ngươi cũng không bận tâm, tiếp tục ngộ kiếm. Năm thứ bốn trăm, ngươi vẫn chưa vượt qua bước đó, lĩnh ngộ ra kiếm ý đại viên mãn.’

‘Năm thứ bốn trăm bảy mươi tư, ngươi sắp tọa hóa, vẫn chăm chú ngộ kiếm. Cho dù sắp tọa hóa, cần tới bước đoạt xác sống lại, ngươi cũng không làm như vậy. Bởi vì ngươi đã lĩnh ngộ tới thời khắc quan trọng, không muốn gián đoạn những cảm ngộ này.’

‘Cuối cùng, ngươi thành công vượt qua bước đó, lĩnh ngộ được kiếm ý đại viên mãn. Khoảng khắc đó, ngươi ngửa mặt lên trời cười lớn, rất vui mừng, cũng tọa hóa trong tiếng cười lớn.’

‘Bởi vì cái chết của ngươi, lần mô phỏng này kết thúc.’

“Quả nhiên, nếu tọa hóa, cũng sẽ không kích hoạt Phục Sinh phù.”

Vương Bình nhìn nội dung mô phỏng lần này, lẩm bẩm.

“Nhưng, lần mô phỏng này, toàn quá trình đều là ngộ kiếm, ngoại trừ chuyện sẽ quấy rầy tới ngộ kiếm của mình, nếu không thì Vương Bình trong mô phỏng cũng chỉ có ngộ kiếm, sẽ không nghĩ tới những chuyện khác. Thiên phú màu lục – Kiếm Si này, cảm giác như có thể sánh ngang với một số thiên phú màu lam. Nhưng tác dụng phụ của nó cũng rất lớn, vì để ngộ kiếm, mà có thể vứt bỏ mọi thứ, đến cả thời gian thăng cấp tu vi cũng không muốn lãng phí.”

Sau đó, Vương Bình lại cảm thán.

Cuối cùng, vì để lĩnh ngộ kiếm ý đại viên mãn, dù sắp tọa hóa, cũng không muốn gián đoạn những cảm ngộ đó, sau cùng thành công lĩnh ngộ kiếm ý đại viên mãn, nhưng lại tọa hóa ở đó.

Kiếm Si, Kiếm Si, thiên phú này, đúng là đáng sợ.

“Đáng tiếc, nếu ta chọn thiên phú này, đoán chừng cũng sẽ bị ảnh hưởng, biến thành người chỉ hứng thú với kiếm ý. Ta như vậy, còn là ta sao? Thiên phú ảnh hưởng tới tính cách của ta, thi tuyệt đối không thể chọn.”

Ngừng lại một lát, Vương Bình tự lẩm bẩm, tâm trạng phức tạp.

“Ting, phần thưởng đã được tạo thành, ký chủ có thể chọn một mục trong những mục sau đây làm phần thưởng:

1. Thiên phú màu lục – Kiếm Si.

2.Thiên phú màu trắng – Nhảy Rap.

3.Cảm ngộ kiếm đạo.

“Cảm ngộ kiếm đạo!”

Vương Bình nhìn phần thưởng này, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn vốn tưởng rằng, lần này cũng chỉ có thể chọn mục kiếm ý này.

Nói thật, nếu như vậy, thì hắn sẽ rất băn khoăn.

Dù sao thì, lần này lại lĩnh ngộ được kiếm ý có thuộc tính.

Ngoại trừ điều đó ra, cảm ngộ về kiếm pháp, hắn cũng không muốn bỏ qua.

Bây giờ, phần thưởng cảm ngộ kiếm đạo tập hợp tất cả này vừa xuất hiện, lại lập tức thỏa mãn được mọi yêu cầu của hắn.

“Hệ thống, ta chọn 3. Cảm ngộ kiếm đạo.”

Lập tức, Vương Bình nói trong lòng mà không do dự chút nào.

“Ting, chọn phần thưởng thành công.”

Giọng nói của hệ thống lại vang lên.

Sau đó, thân thể Vương Bình chấn động, trong đầu có thêm rất nhiều ký ức, đắm chìm trong trạng thái kỳ diệu, hấp thu rất nhiều cảm ngộ kiếm đạo.

Ngày qua ngày.

Bảy ngày sau, Vương Bình mới dần mở mắt, trong mắt có kiếm ý đáng sợ hiện lên, xé rách bầu trời.

Thậm chí, còn kinh động tới Huyết Ma Nguyên Phong bị phong ấn trong Ma quật.

Huyết Ma Nguyên Phong mở to mắt, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Vương Bình ở bên ngoài Ma quật, híp mắt lại.

Sự xuất hiện của Vương Bình, đương nhiên hắn đã nhận ra từ lâu, vốn hắn định dụ Vương Bình vào trong, nếu như vậy, thì hắn có thể tùy ý gây khó dễ cho đối phương.

Thế nhưng, hắn không ngờ đối phương lại trực tiếp bày trận pháp bao phủ khu vực này lại, hiển nhiên là để đề phòng nơi đây bị những kẻ khác xông vào.

Hành vi này, theo Huyết Ma Nguyên Phong thấy, Vương Bình hiển nhiên là người biết chân tướng về Ma quật, rất có thể là hậu duệ của người hắn đã diệt trước đây.

Vì vậy, hắn đã từ bỏ ý nghĩ dụ dỗ Vương Bình, như vậy chẳng có ý nghĩa gì, chỉ lãng phí sức mạnh của hắn.

Hắn đã bị phong ấn trong thời gian dài, bây giờ cũng không chịu đựng được lâu nữa, không thể dễ dàng lãng phí sức mạnh.

“Tiểu bối này, cũng hơi thiên phú. Tu vi mới chỉ Uẩn Linh cảnh sơ kỳ, mà đã lĩnh ngộ được kiếm ý đại viên mãn. Thiên phú kiếm đạo này, dù có đặt trong những môn phái lớn kia, cũng có thể trở thành chân truyền. Nếu căn cốt theo kịp, thì tương lai sẽ có hi vọng trở thành cường giả Âm Dương cảnh.”

Huyết Ma Nguyên Phong lặng lẽ đánh giá, rồi tiếp tục nhắm mắt lại, không chú ý tới Vương Bình nữa.

Bên ngoài, sau khi Vương Bình thu hồi kiếm ý của mình, nhìn sâu vào trong Ma quật, rồi rời khỏi nơi đây.

Vừa rồi hắn cũng nhận ra có một ánh mắt lạnh lẽo quét qua.

Vì Vương Bình hiểu rõ, Huyết Ma Nguyên Phong đã phát hiện ra hắn từ lâu rồi, hơn nữa động tĩnh vừa rồi cũng thu hút sự chú ý của đối phương.

Cho nên, đã tới lúc rời đi rồi.

Ở thời kỳ toàn thịnh, Huyết Ma Nguyên Phong là đại năng Sinh Tử cảnh, cho dù đã bị phong ấn ba nghìn năm, thực lực không còn như trước, thì cũng có sức mạnh dễ dàng đánh chết Huyền Đan cảnh, không thể gây hấn.

Tiếp đó, Vương Bình quay về Kiếm Linh tông, tìm Thái thượng đại trưởng lão của Kiếm Linh tông, dò hỏi lai lịch thân thế của Bạch Thiên Hồng.

Hắn chỉ biết, Bạch Thiên Hồng không phải người do môn nhân của Kiếm Linh tông sinh ra, mà là được Thái thượng đại trưởng lão đưa về.

Có lẽ, Thái thượng đại trưởng lão biết chút gì đó.

Vương Bình đột nhiên trở về, cũng dọa Thái thượng đại trưởng lão một trận, nhưng hắn lại kinh ngạc tại sao Vương Bình lại hỏi tới vấn đề này.

“Thân phận của đứa trẻ Thiên Hồng này, ta cũng không biết.”

Thái thượng đại trưởng lão lắc đầu giải thích.

Thì ra, Bạch Thiên Hồng là đứa trẻ Thái thượng đại trưởng lão tình cờ gặp lúc xuống núi, Bạch Thiên Hồng lúc đó vẫn là một đứa ăn mày, kiếm sống bằng việc ăn xin.

Hết chương 252.
Bình Luận (0)
Comment