Hắn thấy Bạch Thiên Hồng trông rất thông minh, nên đã đưa Bạch Thiên Hồng về Kiếm Linh tông.
Ai ngờ, thiên phú của Bạch Thiên Hồng rất kinh người, cũng coi như đã cho hắn một niềm vui lớn.
“Vậy sao.”
Thấy không hỏi được thông tin gì, Vương Bình cũng hơi thất vọng.
“Đúng rồi, trên vai đứa trẻ Thiên Hồng này từ nhỏ đã có một vết bớt đỏ, có thể là do cha mẹ hắn lưu lại cho hắn để phân biệt thân phận.”
Lúc này, Thái thượng đại trưởng lão dường như nhớ ra gì đó, vội nói.
“Bớt đỏ?”
Vương Bình như có điều suy nghĩ.
Một số người trời sinh đã có bớt, là một chuyện rất bình thường.
Nhưng, nghĩ tới sự đặc biệt của Bạch Thiên Hồng, vết bớt này có lẽ có một hàm ý không bình thường.
“Vết bớt đó, có hình thế nào?”
Vương Bình truy hỏi.
Nếu biết hình dạng, thì có lẽ hắn có thể tìm được manh mối gì đó trong mô phỏng.
“Vết bớt đó rất kỳ quái, là một thanh kiếm trông kỳ lạ. Nói thật, đó là lần đầu lão phu thấy vết bớt như vậy, thực sự rất kỳ quái.”
Thái thượng đại trưởng lão vuốt râu, nhớ lại nói.
“Kiếm?”
Nghe vậy, Vương Bình càng cảm thấy vết bớt này của Bạch Thiên Hồng rất kỳ lạ, cho rằng trong đó chắc chắn có bí mật.
“Nếu Bạch Thiên Hồng có thể bị bà lão đó đưa đi, thì khả năng là hậu duệ tội huyết rất cao. Rất có thể, huyết mạch đặc biệt của Bạch Thiên Hồng chưa thức tỉnh.”
Trong đầu Vương Bình lóe lên một suy nghĩ.
Có lẽ, hắn có thể luyện chế Dẫn Linh đan trợ giúp Bạch Thiên Hồng thức tỉnh.
“Không đúng, nói thế nào thì Dẫn Linh đan cũng chỉ là đan dược tứ phẩm, dùng để thức tỉnh linh thể bình thường con được, muốn khiến những huyết mạch mạnh mẽ đó thức tỉnh, thì còn lâu mới đủ. Còn nếu Bạch Thiên Hồng thật sự là hậu duệ tội huyết, đan dược hoặc bảo dược có thể khiến hắn hắn thức tỉnh huyết mạch, ít nhất cũng phải là bát, cửu phẩm. Đan dược hoặc bảo dược đó, sao giờ ta có thể tìm được chứ.”
Vương Bình thở dài một hơi, tạm thời buông bỏ suy nghĩ khiến Bạch Thiên Hồng thức tỉnh huyết mạch.
Chỉ có thể nói, thời cơ chưa tới.
Tiếp theo, sau khi Vương Bình nói lời cảm ơn với Thái thượng đại trưởng lão xong, thì đi tìm Bạch Thiên Hồng.
“Bạch Thiên Hồng, cởi quần áo xuống.”
Sau khi thấy Bạch Thiên Hồng, Vương Bình nói thẳng.
“Trưởng lão, ngươi muốn làm gì?”
Thoáng chốc, Bạch Thiên Hồng vốn ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng lập tức mở to mắt, lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Bổn tọa không thích nam sắc, chỉ muốn xem vết bớt của ngươi.”
Sắc mặt Vương Bình tối sầm lại, nói.
Tuy hắn đã từ bỏ suy nghĩ giúp Bạch Thiên Hồng thức tỉnh huyết mạch, nhưng hắn vẫn rất tò mò về vết bớt này, nhất định phải nhìn một cái mới được.
“Vậy sao.” Bạch Thiên Hồng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cởi áo, để lộ ra vết bớt ở vai phải.
Vết bớt đó, đúng là một thanh kiếm, hơn nữa còn là một thanh kiếm trông vô cùng thần dị.
Đương nhiên, nếu là một người bình thường như Thái thượng đại trưởng lão xem, thì đoán chừng cũng chỉ có cảm giác như vậy.
Nhưng Vương Bình thì khác, lúc Vương Bình nhìn chằm chằm vào thanh kiếm này, thì lại có cảm giác đau nhói trong mắt.
Đây, chắc chắn là chuyện rất khó tin.
Dù sao thì, Vương Bình hiện giờ chính là Vương Bình kiếm si đã có bốn năm trăm năm tu vi kiếm đạo. Kiếm pháp Thiên cấp đã tới gần cảnh giới đại thành, sắp lĩnh ngộ được kiếm ý đại viên mãn, trình độ kiếm đạo thâm sâu khó lường.
Một kiếm tu mạnh như hắn, nhìn một vết bớt, lại cảm thấy mắt đau nhói, giống như bị một thanh kiếm cực kỳ sắc bén đâm vào mắt. Đây chắc chắn là chuyện rất kỳ lạ.
“Phù.” Vương Bình dời mắt đi, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Trưởng lão, ngươi nhìn ra gì sao? Chẳng lẽ ngươi biết thân thế của ta ư?” Bạch Thiên Hồng mặc áo lại, mong đợi hỏi.
“Không biết. Nhưng, thân thế của ngươi chắc chắn không đơn giản.”
Vương Bình lắc đầu, cảm thán.
“Chăm chỉ tu hành. Chỉ có trở nên mạnh hơn, ngươi mới có ngày biết thân thế của mình.”
Nói xong, Vương Bình nhanh chóng rời đi, để lại Bạch Thiên Hồng trầm ngâm.
Tiếp theo, Vương Bình quay về lầu các của mình ở Kiếm linh tông.
Tuy hắn đã rời đi được một thời gian, nhưng lầu gác này rõ ràng là ngày nào cũng có người quét dọn, vẫn rất ngăn nắp sạch sẽ.
Vương Bình ngồi trên đệm cói, định tiếp tục mô phỏng.
“Hệ thống, ta muốn tiến hành mô phỏng trả phí.”
Vương Bình suy nghĩ một chút, rồi nói.
Hiện giờ, số lượng linh thạch của hắn có thể mô phỏng nhiều hơn mô phỏng miễn phí rất nhiều lần, đương nhiên không cần tiết kiệm làm gì, điên cuồng mô phỏng, làm mới thiên phú và phần thưởng là xong.
“A, đúng rồi, bây giờ ta có rất nhiều linh thạch, ngươi không cần nhắc nhở ta là có muốn trả phí hay không nữa.”
Sau đó, Vương Bình dường như nghĩ ra gì đó, vô cùng hào phóng nói.
“Ting, mô phỏng trả phí thành công, khởi động máy giả lập nhân sinh, quét mới thiên phú.”
Giọng nói của hệ thống lại vang lên.
“Ting, cúng mừng ký chủ quét được thiên phú màu lục – Hái hoa tặc.”
Thiên phú màu lục – Hái hoa tặc: Ký chủ sẽ trở nên cực kỳ phong lưu, rất giỏi trêu chọc trái tim thiếu nữ. Đồng thời, ký chủ còn dễ dàng thu được bí tịch thân pháp mạnh và có thiên phú vô cùng xuất chúng về phương diện tu hành thân pháp.
“???”
Vương Bình nhìn thiên phú này, hơi lặng người.
Được lắm, đến cả loại thiên phú này cũng có sao?
Thứ Hái hoa tặc bỏ đi này, sẽ không điên cuồng gây chuyện, để lại một đống nợ tình cho hắn đấy chứ.
Vậy không được, ai cũng biết, trước đây Vương Bình hắn trong rất nhiều lần mô phỏng đều chết thảm sau khi kết hôn.
Định luật kết hôn ắt phải chết.
Nói cách khác, phong lưu mà thiên phú Hái hoa tặc này nói, là kiểu không yêu thật lòng chơi đùa trái tim người khác sao?
“Ting, thiên phú tải thành công, khởi động máy giả lập nhân sinh.”
‘Ngày đầu tiên, ngươi nhớ tới nhan sắc khuynh thành của Hạ Uyển, lập tức xuống núi, bắt đầu trêu ghẹo nàng.’
‘Một tháng sau, Hạ Uyển bị ngươi tán tỉnh tới mức rung động, cuối cùng bị người lừa cả thể xác lẫn tinh thần. Sau khi ngươi lừa được trái tim của Hạ Uyển, chỉ một tháng sau, đã nhanh chóng rời đi, không lưu luyến nữa.’