Không đúng, có thể là cả Tử Linh Giới, lại có hạo kiếp sắp giáng lâm.
Huyết Ma tộc vạn năm trước bị đánh lui, dường như lại có dấu hiệu muốn ngóc đầu trở lại.
Có lẽ, chuyện ma khí bạo động trên đại lục Huyền Quy cũng có liên quan với đó.
Nếu là như thế, chỉ e cả Tử Linh Giới không còn nơi nào an toàn nữa.
“Diệp Thần là khí vận chi tử, có lẽ là ứng kiếp mà sinh.”
Vương Bình cũng nhớ đến Diệp Thần, thì thào tự nói.
Thời gian Diệp Thần xuất thế, thật sự là quá trùng hợp, cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi.
Vạn năm trước, sau khi Đoạn Tội Hoàng giả lâm trận bỏ chạy, có người tiếp nhận vị trí của hắn, đột nhiên xuất thế, đánh lui Huyết Ma tộc.
Người nọ, rất có thể chính là khí vận chi tử ở thời đại kia, ứng kiếp mà sinh tồn.
Nếu không, cũng sẽ không trùng hợp như vậy.
“Thế nhưng khí vận chi tử cũng không phải vạn năng, vượt qua phạm trù ảnh hưởng của khí vận thì cũng sẽ chết. Không biết một kiếp này, Diệp Thần có thể đứng vững hay không. Không chịu đựng được, vậy thì sẽ rất phiền toái, sẽ ảnh hưởng cực lớn đến lần kế tiếp mô phỏng của ta.”
Vương Bình thầm than trong lòng.
“Nếu như Diệp Thần không xuất thế, dẫn dắt Tử Linh Giới đánh bại Huyết Ma tộc xâm lấn lần nữa. Như vậy, danh tiếng hậu duệ tội huyết cũng hoàn toàn bị bỏ xuống. Đến lúc đó, sẽ không cần lo lắng đề phòng tỉ mỉ tu hành, sợ bị cường giả phát hiện, sau đó bị tiện tay đập chết rồi.”
“Ngoài ra, Bạch Thiên Hồng có lẽ cũng có thể tạo ra tác dụng quan trọng.”
Vương Bình lại nhớ tới thân phận của Bạch Thiên Hồng, ánh mắt lóe lên, tâm tình vi diệu.
Một đại lục Huyền Quy lại có nhiều người tàn nhẫn như vậy, cũng không hợp thói thường cho lắm.
Mấu chốt chính là, hai người này trước mắt coi như có liên quan tương đối sâu xa với hắn.
Bạch Thiên Hồng, xem như đồ đệ của hắn.
Diệp Thần thì, bây giờ hắn hẳn là xem như thay thế vị trí của Giang Hoài, trở thành người dẫn đường lúc ban đầu cho Diệp Thần.
Mặc dù có thể là một người dẫn đường rất vô trách nhiệm.
Vương Bình tự chế nhạo chính mình dưới đáy lòng một chút.
Cũng chính là lúc này, tầm nhìn của Vương Bình đã xảy ra biến hóa, xuất hiện ở một nơi xa lạ trên bầu trời.
Vương Bình thấy được cảnh tượng Vương Bình bộ dáng trung niên bị một ông lão mặc áo bào xám, trên áo bào xám có đồ án huyền điểu một tay đập chết.
“Ông lão này, tu vi ít nhất cũng là Huyền Đan cảnh hậu kỳ. Thậm chí, càng cao hơn?”
Vương Bình chưa từng gặp mấy cường giả trên Huyền Đan cảnh, chớ nói chi là cường giả thuộc Âm Dương Cảnh, chỉ có thể không xác định mà phán đoán.
“Quên đi, hắn đẳng cấp gì cũng không liên quan tới ta. Tuy rằng giết Vương Bình trong mô phỏng một lần, nhưng người giết Vương Bình trong mô phỏng quá nhiều, ta cũng đã quen rồi.”
Vương Bình yên lặng mắng thầm một câu, tầm nhìn đã khôi phục lại bình thường.
Ngay sau đó, Vương Bình nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
‘Ting, phần thưởng sinh thành thành công, ký chủ có thể chọn trong những phần thưởng ở dưới:
1. Tu vì Huyền Đan cảnh tầng ba.
2. Kinh nghiệm luyện đan.
3. Thiên phú Bóng Đá.
4. Một ít cảm ngộ về áo nghĩa.
“Thế này phỏng chừng là không cần phải lựa chọn nửa. Tu vì Huyền Đan cảnh chắc chắn là không thể chọn, dù sao ta cũng không muốn ngưng luyện ra Huyền đan tứ phẩm. Thứ có thể chọn, cũng chỉ là 4.”
Vương Bình nhìn phần thưởng, yên lặng nghĩ.
Nói thật, về áo nghĩa, hắn cảm thấy rất hứng thú.
Hiển nhiên, căn cứ tình báo lần này thu được trong mô phỏng, người có thể lĩnh ngộ áo nghĩa mới có tư cách tự xưng là tài ba trong thế hệ, tương đương với bước đầu đi lên con đường của chính mình, bỏ xa những người khác.
Ít nhất, trong thế hệ trẻ chính là như vậy.
Người lĩnh ngộ áo nghĩa sẽ có sức chiến đấu vượt xa những người cùng thế hệ khác. Người chưa lĩnh ngộ áo nghĩa, chỉ sợ là dù cho có thể chất huyết mạch đặc thù gì đó hoặc có đại cơ duyên nào khác thì mới có thể cùng tạm thời sánh vai với nó. Nhưng chỉ cần không ngộ ra áo nghĩa, ưu thế ngắn ngủi này cũng sẽ dần dần biến mất theo thời gian trôi qua, sau đó tụt lại phía khỏi mọi người.
“Cho nên nói, trong thế giới huyền huyễn, ngộ tính thật sự rất quan trọng, thậm chí còn ưu tiên hơn cả tư chất căn cốt. Đương nhiên, không có căn cốt, chỉ có ngộ tính thì cũng là phí công. Dù sao, không phải ai cũng là loại người hung ác như vị Nữ đế kia, lấy phàm thể bước lên đỉnh cao.”
Vương Bình thầm than trong lòng.
Vương Bình đang tự hỏi, có thể dựa vào thời gian để tích lũy hay không, dựa vào số lần mô phỏng trải qua, lĩnh ngộ ra áo nghĩa thuộc về mình.
Hay là, ngộ tính không đủ, chung quy khó có thể lĩnh ngộ, tốn bao nhiêu thời gian cũng không được.
“Hệ thống, ta lựa chọn 4.”
Vương Bình yên lặng nói trong lòng.
Theo như lựa chọn Vương Bình đưa ra, Vương Bình cảm giác được một luồng tin tức tuôn ra hiện lên trong đầu, để cho hắn tiến vào trong cảm ngộ kỳ diệu.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vương Bình mở to mắt, trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Liên quan đến việc cảm ngộ áo nghĩa, Vương Bình trong mô phỏng đã vô cùng nông cạn, đừng nói là sáng tạo ra của riêng mình, ngay cả lĩnh ngộ một ít da lông cũng không làm được.
Áo nghĩa thật sự là quá khó lĩnh ngộ.
Phải nói, bước đầu đi lên con đường của mình, quả thực quá khó khăn.
Thiên phú của truyền nhân đại giáo chỉ là thiên phú màu lam - Tư Chất Tiềm Long, tương lai có hi vọng đạt đến Sinh Tử cảnh.
Mà những yêu nghiệt phô bày hết tài năng trong Bách Triều Đại Chiến, lĩnh ngộ ra áo nghĩa, chỉ sợ là tồn tại tương lai ắt nhập Sinh Tử cảnh, thậm chí là bước vào Niết Bàn cảnh cũng không phải là không có khả năng.
Đều là thiên kiêu, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
Mà sự chênh lệch thiên phú, bắt đầu thể hiện vô cùng rõ ràng ở cửa ải lĩnh ngộ áo nghĩa này.
Ai mới thật sự là thiên kiêu, ai là tầm thường, vừa xem là hiểu ngay, cho dù ngươi có cơ duyên kinh thế thì sao chứ, nếu không ngộ ra áo nghĩa thì có lẽ cũng chỉ có thể xưng là tầm thường thôi.