Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317. ‘Tiền Bối Xuyên Không’! Đột Phá Huyền Đan Cảnh! (6)

Chương 317. ‘Tiền bối xuyên không’! Đột phá Huyền Đan cảnh! (6)
Chương 317. ‘Tiền bối xuyên không’! Đột phá Huyền Đan cảnh! (6)

Dù sao đối với người xuyên không, nguy hiểm không chỉ đến từ việc gặp phải quỷ dị trong nhiệm vụ đoàn thể hay cường giả của các thế lực chư thiên, mà cũng sẽ gặp phải các loại nguy hiểm ở thế giới bản thể.

Nếu như sau khi thành viên group chat gặp phải nguy hiểm, không còn sức lực cầu cứu, thì sẽ chết một cách thê thảm, thật sự quá đáng tiếc rồi.

Dù sao việc sống lại một thành viên, cần tiêu hao rất nhiều điểm tích lũy group chat, so với việc đến thế giới của họ để cứu họ thì tốn kém hơn nhiều.

Nhưng Vương Bình không thể nghĩ tới chức năng group này đã dùng đến nhanh như vậy rồi.

Ngay lúc đó, Vương Bình lập tức tiến vào trong group chat.

Lúc này group chat đang vô cùng sôi nổi, một số thành viên group chat không có việc gì cũng bị kinh động, họ @Ngô Nguyệt Minh nhưng không nhận được hồi âm.

Rõ ràng tình hình của hắn không ổn rồi.

Thái Vĩnh Long (1): “Có ai có thể cứu giúp một tay không? Thực lực của ta không đủ, cũng không có điểm tích lũy group chat.”

Vương Bình (66): “Để ta đi.”

Lưu Mai (15): “Có Vương ca ở đây, vậy thì ổn rồi.”

Vương Bình không chút chần chừ, trực triếp truyền tống đến thế giới của Ngô Nguyệt Minh, tiêu hao hai mươi nghìn điểm tích lũy group chat, tiến hành truyền tống.

Tuy rằng hai mươi nghìn điểm tích lũy group chat rất nhiều, nhưng tiềm lực của Ngô Nguyệt Minh cũng không tồi, vẫn đáng để hắn qua đó cứu một phen.

Theo Vương Bình truyền tống, ý thức và tầm nhìn của Vương Bình đã phát sinh thay đổi.

Sau đó hắn xuất hiện trong một thành phố.

Thành phố đặc biệt này đã rơi vào trong chiến loạn, đủ loại đủ kiểu quái vật hình thành thú triều khinh khủng xâm chiếm và đang tiến hành đồ sát.

Mà các ngự thú sư trong thành phố vẫn đang chống trả một cách yếu ớt, họ hoàn toàn không phải đối thủ.

Ở trước mặt thú triều, nhân loại có vẻ vô cùng bất lực.

Vương Bình đứng giữa không trung, nhìn thấy một màn này, nheo mắt lại.

Có vẻ như thế giới chỗ Ngô Nguyệt Minh cũng không hề ổn định.

“Ngô Nguyệt Minh đâu?”

Vương Bình không lập tức ra tay trấn áp thú triều, mà phát động linh thức, muốn tìm vị trí của Ngô Nguyệt Minh.

Dù sao mục đích hắn đến thế giới ngự thú là để cứu người chứ không phải thay người khác trấn áp thú triều.

Việc đó có thể làm một cách dễ dàng nhưng mục đích đầu tiên là quan trọng nhất.

“Tìm thấy rồi.”

Giây tiếp theo Vương Bình đã tìm đến vị trí của Ngô Nguyệt Minh.

Hắn ở không trung phía trước, đã hoàn toàn hôn mê, được một con thanh điểu cõng đi, bỏ chạy về phía xa với tốc độ kinh người.

Tuy nhiên Ngô Nguyệt Minh rõ ràng đã bị trúng độc, sắc mặt xanh tím, vẻ mặt đầy đau đớn, rơi vào hôn mê.

Mà ở phía sau, còn có rất nhiều hung thú phi hành hung hãn đuổi theo muốn xé xác hắn.

“Khó trách đến cả cầu cứu cũng không thể phát ra, hóa ra là do ngất đi rồi.”

Ánh mắt Vương Bình lóe lên, hắn thầm nghĩ.

Ngay sau đó, bóng dáng Vương Bình lóe lên, đã vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét, xuất hiện ngay trước mặt thanh điểu.

Sự xuất hiện đột ngột của Vương Bình dọa con thanh điểu giật mình một phen, nó theo bản năng mà lộ ra vẻ hung hãn, muốn tiếp tục đưa chủ nhân của mình chạy trốn sau khi giết chết Vương Bình, nhưng sau khi nó nhìn thấy Vương Bình là nhân loại, đã tỉnh táo lại và kêu lên một tiếng, muốn tránh khỏi Vương Bình, tiếp tục chạy trốn.

Thế nhưng rất nhanh, thanh điểu kinh ngạc phát hiện thân thể của mình không thể động đậy, bị đông cứng giữa không trung.

“Yên tâm, ta là bạn bè của chủ nhân ngươi, sẽ không làm hại các ngươi, ta tới để cứu các ngươi.”

Vương Bình lắc đầu, hút Ngô Nguyệt Minh tới.

Thanh điểu sững sờ, lộ ra ánh mắt vui mừng, tin tưởng lời của Vương Bình, kêu to một tiếng, hy vọng Vương Bình có thể cứu chủ nhân của nó là Ngô Nguyệt Minh.

“Xem ra hệ thống ngự thú của thế giới này khá thú vị, sau khi ký khế ước với ngự thú, có thể đạt được một phần sức mạnh của thú, thể lực và sức sống cũng có thể được tăng lên.”

Linh thức của Vương Bình quét qua người Ngô Nguyệt Minh một lượt là có thể biết được đại khái hệ thống lực lượng của thể giới này, có hơi ngoài ý muốn.

Ngay lập tức, linh nguyên thuộc tính thuỷ của Vương Bình bị điều động, hoá giải kịch độc trong cơ thể Ngô Nguyệt Minh.

Sau đó hắn chuyển hoá thành linh nguyên thuộc tính mộc, bù lại sức sống bị tiêu hao trong thân thể Ngô Minh Nguyệt.

Trong lúc Vương Bình làm những việc này, các loại hung thú phía sau cũng đuổi đến, ánh mắt hung hãn, phát động tấn công muốn giết chết Vương Bình và thanh điểu.

Thanh điểu lộ ra vẻ lo lắng.

“Ồn ào.”

Ánh mắt Vương Bình lạnh lẽo, lướt qua lũ hung thú này một lượt. Những công kích kia lập tức tan rã một cách kì lạ.

Sau đó thân thể của những con hung thú này đều cứng đờ lại, toàn bộ nổ tung, rơi xuống mặt đất như mưa.

Thanh điểu chú ý đến một màn này, đờ đẫn thất thần, vô cùng sửng sốt.

Thân là linh thú, trí lực của nó tất nhiên rất cao, mặc dù không thể so được với người trưởng thành, nhưng cũng có trình độ trí lực của đứa trẻ mười tuổi.

Trong nhận thức của nó, nhân loại dựa vào khế ước linh thú cũng có thể nhận được một phần sức mạnh của chúng nó để cường hoá thể phách.

Một số ngự thú sư mạnh mẽ cũng quả thực có trình độ đủ mạnh để đích thân đại chiến với ngự thú.

Nhưng đó cũng chỉ là đối phó với ngự thú cấp thấp hoặc hung thú thôi.

Nhưng bản lĩnh giống như Vương Bình chỉ cần lướt mắt qua một cái đã trực tiếp khiến cho những con hung thú tứ giai nổ tung sạch sẽ thì nó chưa bao giờ nhìn thấy, cũng chưa từng tồn tại trong tri thức truyền thừa của nó.

Điều này thật sự có hơi ngược lại lẽ thường tình, phá vỡ linh thú quan của nó.

Đây, đây thật sự là người sao?

Rốt cuộc ai mới là linh thú vậy.

Ngay lúc này, tại thành trì bị đánh chiếm phía dưới, cũng có ngự thú sư nhìn thấy tình hình trên không trung, sắc mặt kinh ngạc, sụp đổ tam quan.

Tuy nhiên, trí lực của ngự thú sư vẫn cao hơn rất nhiều, bọn họ liên tưởng đến một vài linh thú đặc biệt.

Hết chương 317.
Bình Luận (0)
Comment