Vì vậy bọn họ cho rằng mặc dù bản thân không nhìn thấy ngự thú của Vương Bình, nhưng chắc chắn là chúng đang ẩn nấp ở đâu đó.
Hoặc là hệ đặc biệt, hoặc là ngự thú loại hình ám sát.
Đương nhiên có thể diệt sạch hung thú tứ giai trong nháy mắt như vậy, thực lực cũng không thể nghi ngờ.
Bọn họ rất hoài nghi Vương Bình là ngự thú sư ngũ giai.
Nếu Vương Bình là ngự thú sư ngũ giai thì bọn họ hình như được cứu rồi.
Mặc dù nói rằng ngự thú sư ngũ giai cũng không thể trấn sát thú triều.
Dù sao trong thú triều cũng có hung thú ngũ giai, nhưng sự xuất hiện của ngự thú sư ngũ giai bảo vệ bọn họ rời khỏi nơi đây cũng không thành vấn đề.
Trong thú triều cũng có hung thú tứ giai, ngũ giai phát hiện được sự tồn tại của Vương Bình, từng con dừng lại động tác, nhìn chằm chằm vào Vương Bình, hơi kinh ngạc.
Đặc biệt là hung thú ngũ giai, lúc nhìn chằm chằm vào Vương Bình, theo bản năng mà xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Không nghi ngờ gì, cảm quan của hung thú chắc chắn càng nhạy bén hơn, đây là đặc tính của chúng nó.
Khi con chuột nhìn thấy mèo thì toàn thân sẽ phát run, rơi vào hoảng sợ.
Khi những động vật khác gặp phải hổ, cho dù những động vật đó cả đời cũng chưa từng nhìn thấy hổ vẫn sẽ sợ hãi theo bản năng.
Vì thế nên chúng nó hơi sợ rồi.
Nhân loại này chắc chắn rất đáng sợ.
Trong lúc nhất thời, những con hung thú phát động thú triều hơi do dự có nên rút lui hay không.
“Vương ca.”
Sau khi Ngô Nguyệt Minh được chữa trị cũng dần dần tỉnh lại, hơi kinh ngạc nhìn Vương Bình.
Sau đó hắn lại nhớ lại những gì mình đã gặp phải, lập tức biết được chuyện gì đã xảy ra.
“Vương ca, cảm ơn vì đã tới cứu ta.”
Gương mặt Ngô Nguyệt Minh đầy cảm kích.
Nếu như Vương Bình không tới, thì sợ rằng lần này hắn đã chết rồi.
Sau khi hắn xuyên không không lâu, đã dung nhập vào thế giới này, còn gặp được một vị quý nhân, vị quý nhân này phát hiện được thiên phú ngự thú của hắn, đã đưa hắn vào học viện ngự thú của thành phố tập trung bồi dưỡng.
Nhưng hắn thế nào cũng không thể ngờ tới, thú triều được chỉ ghi chép trong sách lại đột ngột xuất hiện ở thành phố của hắn như vậy.
Hệ thống phòng hộ của thành phố dễ dàng bị thú triều đáng sợ tan rã, tiếp ngay sau đó là một cuộc đồ sát.
Hắn có thể chạy thoát nhưng ân nhân của hắn đã bị giết, hắn vô cùng phẫn nộ muốn quyết đấu với hung thú, sau đó hắn bị trúng độc châm của hung thú, rơi vào hôn mê.
“Có cần ta ra tay không?”
Vương Bình gật đầu, không nói thêm gì, mà chỉ nhìn xuống thú triều đang tùy ý phá hoại phía dưới.
“Nếu như có thể, thỉnh cầu Vương ca nhất định phải ra tay.”
Ngô Nguyệt Minh nghiến răng nghiến lợi, nhìn thú triều ở phía dưới với vẻ mặt đầy căm hận.
Những người bạn hắn kết giao trong những ngày qua, người thầy dạy dỗ hắn, ân nhân của hắn, tất cả đều đã chết.
Thậm chí đến cả hắn cũng suýt chết.
Có thể nói hắn hận những con hung thú này đến tận xương tủy.
“Ừm.”
Vương Bình gật đầu, nhìn xuống lũ hung thú ở phía dưới, giơ tay lên.
Ngay khi hắn giơ tay lên, trên bầu trời đã xuất hiện chằng chịt trường kiếm tạo thành từ linh khí, bao trùm cả bầu trời, trông cực kì chấn động.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả nhân loại và ngự thú sư đều chấn kinh, đồng thời cũng dọa cho tất cả hung thú kinh hãi.
Những con hung thú này đều lộ vẻ kinh hãi, không còn đuổi theo nhân loại mà lựa chọn chạy trốn.
Tuy nhiên tất cả đều vô dụng.
Trường kiếm giăng khắp bầu trời đột nhiên bắn ra, giống như cả một bầu trời mưa kiếm trút xuống, xuyên thấu hàng trăm con hung thú, giết chết chúng một cách chuẩn xác.
Chỉ trong vòng một giây, tất cả hung thú đều bị giết sạch, không còn một con nào sống sót, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt chói mắt.
“Đã xong rồi.” Vương Bình thu tay lại, lãnh đạm nói.
Ngự Kiếm quyết chỉ đơn giản là võ công Địa cấp hạ phẩm, hắn đã rất lâu rồi chưa dùng tới.
Mặc dù đối mặt với bọn hung thú này hắn hoàn toàn có thể một đòn giết chết tất cả bọn chúng, nhưng dù sao ở đây vẫn còn có những người vô tội, dùng Ngự Kiếm quyết sở trường đánh giết tinh chuẩn là sự lựa chọn tốt nhất.
“Mạnh quá!”
Ngô Nguyệt Minh nhìn thấy một màn này, sắc mặt chấn kinh.
Mặc dù ở trong group hắn đã sớm biết được thực lực của Vương Bình đã đạt đến cấp lục tinh, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến Vương Bình chiến đấu, cảm giác của hắn cũng chỉ dừng lại trên con số.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy Vương Bình ra tay mới có một khái niệm rõ ràng.
Đương nhiên Ngô Nguyệt Minh không hề biết Vương Bình đã nương tay rồi, nếu không với thực lực của hắn hiện tại cũng đủ để phá hủy một quốc gia nhỏ trong nháy mắt.
Hiện nay chỉ là giết vài con hung thú tứ giai, cấp năm mà thôi, hoàn toàn là hành hạ gà mờ.
Thế nhưng vào lúc này không chỉ Ngô Nguyệt Minh ngơ ngác, thanh điểu và những người sống sót khác toàn bộ đều lộ vẻ mặt chấn động.
Thực lực này cũng quá biến thái rồi, khiến bọn họ hoài nghi Vương Bình ít nhất cũng phải là ngự thú sư lục giai.
Lục giai, đó chính là ngự thú sư cấp đại sư, là trụ cột vững chắc của liên minh nhân loại.
Giờ đây bọn họ thật sự may mắn khi có thể nhìn thấy một vị ở đây, vô cùng vinh hạnh.
“Tình hình thế giới này của các ngươi rốt cuộc như thế nào? Hiếm khi đến thế giới này một chuyến, ta không ngại giúp các ngươi giải quyết một số phiền phức này rồi hẵng rời đi.”
Vương Bình chấp tay sau lưng, hỏi.
“Thực tế tình hình loài người của thế giới chúng ta hình như không được lạc quan cho lắm. Ở thế giới này, nhân loại có thể thông qua việc kí kết khế ước với linh thú và hung thú đặc biệt, ra lệnh cho chúng chiến đấu từ đó bảo vệ quê hương.”
Ngô Nguyệt Minh mặt mũi đầy bất lực và thù hận nói.
“Thế nhưng nhân loại không chỉ phải đối mặt với những con hung thú địa phương, cách đây không lâu còn xuất hiện vết nứt không gian, một số con hung thú đến từ thế giới khác cũng đến thế giới của chúng ta, dẫn tới áp lực đối với nhân loại lập tức tăng lên, rất nhiều nơi đều không có lực lượng phòng thủ.”