‘Nhưng dường như nơi này là vùng đất cực lạnh, hoang tàn vắng vẻ, lời kêu cứu của ngươi không được đáp lại, tầm nhìn của người đang dần dần trở nên mờ đi.’
‘Trước khi hôn mê, ngươi nhìn thấy một thiếu nữ có mái tóc màu xanh được bện lại, kéo nhà trúc, cưỡi cáo trắng xuất hiện rồi nhanh chóng chạy về phía ngươi.’
‘Khi ngươi tỉnh lại, ngươi phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong một túp lều, được thiếu nữ tóc tết đút thuốc, con cáo trắng bên cạnh cũng dùng cái đuôi phủ lên trên bụng ngươi như đang giữ ấm cho ngươi.’
‘Ngươi nhìn thiếu nữ, khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, theo bản năng nói “Băng Ngưng Nguyệt, ngươi không chết, may quá” linh tinh làm thiếu nữ lộ ra vẻ ngạc nhiên.’
‘Thiếu nữ dịu dàng nói mình không phải Băng Ngưng Nguyệt trong lời nói của người, nàng chỉ là một người dân du cư trong Vĩnh Hằng Đống Thổ này, tên là Tuyết Nhi mà thôi.’
‘Ngươi im lặng, trong lúc nhất thời, ngươi cũng không biết nên nói gì. Bởi vì vẻ ngoài của thiếu nữ trước mặt giống y như Băng Ngưng Nguyệt trong trí nhớ của ngươi, không hề khác nhau chút nào. Nếu bắt buộc phải nói hai người có điểm nào khác biệt thì là Băng Ngưng Nguyệt là kiểu người lạnh lùng, còn thiếu nữ trước mắt lại dịu dàng đáng yêu.’
‘Cuối cùng, ngươi chỉ có thể thở dài một tiếng. Trên thế giới này luôn có một vài bông hoa giống nhau xuất hiện, là ngươi đã nghĩ nhiều. Băng Ngưng Nguyệt đã chết, thiếu nữ trước mắt chỉ là bông hoa trông giống như Băng Ngưng Nguyệt mà thôi.’
‘Tiếp đó, ngươi thu lại nỗi lòng, cảm kích Tuyết Nhi đã cứu mạng ngươi, sau này sẽ báo đáp nàng. Tuyết Nhi cười hiền, tỏ vẻ cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nàng đã tích cóp công đức, ngươi không cần quá để ý tới vấn đề này.’
‘Ngươi bị nụ cười và lời nói của thiếu nữ làm cho rung động, trong lòng vô cùng cảm thán, không ngờ thế gian này còn có một thiếu nữ như vậy. Sau đó, ngươi cũng không tranh luận nhiều về đề tài này nữa, bởi vì làm vậy không có ý nghĩa. Loại chuyện báo ân nói một lần là đủ rồi, sau này phải nhìn vào hành động chứ không phải nói bằng miệng.’
‘Tiếp theo, ngươi phát hiện tình hình trong cơ thể mình hỏng bé, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa dường như còn bị khí lạnh kinh khủng nhập thể, muốn hoàn toàn khôi phục thì chỉ sợ sẽ mất một thời gian rất dài.’
‘Trong lòng ngươi cảm thấy hơi bất đắc dĩ về chuyện này, cũng không còn cách nào khác nên chỉ có thể lựa chọn dưỡng thương. Ngươi tò mò hỏi thiếu nữ nơi này là nơi nào.’
‘Thiếu nữ nói với ngươi nơi này là khu vực bên ngoài của Vĩnh Hằng Đống Thổ. Sau khi nghe được câu trả lời này, tâm thần của ngươi chấn động, không ngờ mình lại truyền tống một khoảng cách xa xôi như vậy.’
‘Vĩnh Hằng Đống Thổ vừa không ở Kiếm vực, thậm chí còn không nằm trên Đông Hoang, mà nằm ở Trung Châu.’
‘Trong Tử Linh giới có tổng cộng ngũ đại châu, Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Lĩnh, Bắc Nguyên Trung Châu. Trung Châu thuộc trung tâm Tử Linh giới, là nơi địa linh nhân kiệt, có nhiều thánh địa nhất, cũng là nơi xuất hiện nhiều thiên kiêu yêu nghiệt nhất.’
‘Nhưng đây chỉ là tình hình tu hành mà thôi. Nói về hoàn cảnh, vạn năm trước, Trung Châu không có băng hàn, không có bất cứ khu vực rét lạnh nào. Dù tu sĩ tu hành thuộc tính băng có thể tạo thành khí tượng băng tuyết trong một phạm vi nhất định, nhưng đó cũng chỉ là số ít mà thôi.’
‘Càng đừng nói tới tu sĩ có thể đạt tới mức tu vi này cũng đã có được năng lực vượt qua ngũ đại châu. Vậy nên vạn năm trước, đa số tu sĩ thuộc tính băng đều lựa chọn đi tới Băng Nguyên, nơi đó mới là đại bản doanh tu hành hàn băng chi đạo. Thời tiết ở Bắc Nguyên lạnh, càng có rất nhiều bảo vật hệ băng, là nơi thích hợp nhất để tu sĩ thuộc tính băng tu hành.’
‘Có chăng là điều này đã thay đổi sau trận chiến lớn diễn ra vào vạn năm trước. Trận chiến vạn năm trước trải rộng toàn bộ Tử Linh giới, các cường giả đều tham gian trận chiến. Mà một khi cường giả Hoàng cảnh tiến hành trận chiến sống còn sẽ vô cùng kinh khủng. Vì để không lan tới Tử Linh giới, đông đảo Hoàng giả đều lôi kéo tộc Huyết Ma tới ngoại vực tiến hành chiến đấu hoặc là kéo vào trong tiểu thế giới.’
‘Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ. Số lượng Hoàng giả của tộc Huyết Ma nhiều hơn số lượng Hoàng giả của Tử Linh giới một chút, dù Hoàng giả của Tử Linh giới ngăn cản thế nào cũng sẽ bỏ sót lại vài người.’
‘Đối với người tu vi dưới Hoàng giả, người có tu vi cấp bậc Hoàng giả chính là sự tồn tại áp đảo, không ai có thể ngăn cản bọn họ. Đứng trước mặt bọn họ, dù là cường giả Vương cảnh cũng chỉ giống như con kiến, sẽ bị tùy tiện đập chết.’
‘Cuối cùng, một tu sĩ đã đứng lên. Nàng là Cơ Băng Nhan, là muội muội ruột của Băng Hoàng, tu vi Chuẩn Hoàng. Nhưng chỉ với tu vi Chuẩn Hoàng, Cơ Băng Nhan đã đóng băng chính mình, cũng đóng băng vĩnh viễn những tồn tại cấp bậc Hoàng giả của tộc Huyết Ma bằng bí pháp cấm kỵ do chính mình nghĩ ra.’
‘Nơi nàng thi triển bí pháp cấm kỵ cũng hoàn toàn bị đóng băng, biến thành Vĩnh Hằng Đống Thổ, vĩnh viễn thay đổi khí hậu.’
‘Vì thế, sau trận chiến này, mọi người đặt cho Cơ Băng Nhan danh hiệu’Huyền Băng Hoàng Tôn’, là người đầu tiên dùng tu vi Chuẩn Hoàng hạ gục mấy Hoàng giả, cũng là người duy nhất chỉ có tu vi Chuẩn Hoàng đã được gọi là Hoàng Tôn trong Tử Linh giới. Hoàng Tôn chính là danh hiệu ngay cả Hoàng giả bình thường cũng không thể nhận được!’
‘Những năm tháng sau đó, Vĩnh Hằng Đống Thổ đã trở thành kỳ quan của Tử Linh giới, cũng trở thành một vùng đất cấm. Ai cũng không thể tới gần khu vực trung tâm của Vĩnh Hằng Đống Thổ, dù là Chuẩn Hoàng cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Có điều, tuy bên ngoài Vĩnh Hằng Đống Thổ rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải là tuyệt địa, ngược lại trở thành nơi băng tuyết, là nơi thích hợp nhất để tu sĩ thuộc tính băng tu hành.’
‘Ở đây có thể hiểu được ý cảnh của băng một cách dễ dàng hơn. Nếu mạo hiểm đi sâu vào bên trong cũng có thể lĩnh ngộ thần thông hệ băng dễ dàng hơn. Nếu mạo hiểm đi vào nơi sâu nhất, có lẽ có thể hiểu được đạo của’Huyền Băng Hoàng Tôn’ Cơ Băng Nhan. Nhưng trên cơ bản không có ai dám đi sâu vào bên trong.’