‘Vì vậy, các ngươi dựa vào lá chắn năng lượng để ngăn chặn sự xâm nhập của sương mù, tránh việc biến thành sương trắng.’
‘Chỉ là sương trắng càng lúc càng mạnh hơn, dù các ngươi đã thành công tìm ra thân phận thật sự của quỷ dị, để Trần Tư làm đối phương bị suy yếu một nửa sức chiến đấu, nhưng đối phương vẫn hết sức mạnh và rất khó để đối phó, ngươi miễn cưỡng đánh thương nặng quỷ dị, nhưng do đối phương hấp thụ sương mù nên đã khôi phục lại vết thương trong chớp mắt.’
‘Việc này làm ngươi cảm thấy rất nhức đầu. Ngươi muốn mượn lực lượng của Lâm Viên Viên để giết chết quỷ dị triệt để. Chỉ là đối phương quá mạnh, hơn nữa đối tượng liên kết lại là phái nữ, nên không thể giết chết chẳng cách này.’
‘Kết thúc trận chiến, ngươi bị hao hết hơn một nửa lực lượng. Mặc dù Trần Khang đã phát huy năng lực dưới sự chỉ huy của ngươi để giam cầm đối phương, giúp ngươi có thêm cơ hội giết chết quỷ dị. Nhưng ngươi phát hiện nó không có tác dụng. Mặc dù có thể giam cầm bản thể của đối phương, nhưng những sương mù này lại không bị hạn chế, nó vẫn có thể tấn công và phòng ngự, cũng không nằm trong phạm vi năng lực. Ngoài điều này ra, còn do thực lực quá chênh lệch nên thời gian giam cầm rất ngắn, thậm chí chưa đến một giây.’
‘Cuối cùng, các ngươi lần lượt chết thảm trong tay sương mù quỷ dị, mà chưa giết chết nó.’
‘Do ngươi chết, nên đợt mô phỏng lần này kết thúc.’
“Vẫn chết nữa à? Nhưng lần này có được rất nhiều thu hoạch.”
Vương Bình nhìn nội dung mô phỏng, rồi nở nụ cười.
“Vương ca, sao thế?”
Thấy Vương Bình nở nụ cười, ai nấy cũng đều không nhịn được mà để lộ ánh mắt hi vọng.
“Cuối cùng cũng bắt được bản thể của quỷ dị rồi. Nhưng, các ngươi phải đợi thêm một lúc nữa.”
Vương Bình mở miệng nói.
Vừa nói dứt lời, ý thức của Vương Bình thoáng một cái, thay đổi tầm mắt, hắn đã xuất hiện ở một chỗ khác.
Ở khu vực này, Hoàng thành đã sớm biến mất, để lại một cái hố sâu không thấy đáy.
Mà ở trên trời, song phương đang quyết chiến.
Trong đó một phe là Vương Bình, phe còn lại chính là một người nữ nhân xinh đẹp mặc quần áo màu xanh.
Sau khi Vương Bình nhìn chằm chằm vào người nữ nhân mặc quần áo màu xanh này xong, hắn lại khôi phục tầm nhìn sau mô phỏng cái chết của Vương Bình.
“Bản thể quỷ dị đang ở đâu?”
Lâm Viên Viên lo lắng dò hỏi.
Đối mặt với quỷ dị vô lý đó, trong lòng nàng không hề có cảm giác an toàn, nàng chỉ muốn mau chóng bắt được và giết chết quỷ dị.
“Bản thể quỷ dị đang núp ở Hoàng thành.”
Vương Bình nhìn chằm chằm vào Lâm Viên Viên với ánh mắt kì lạ, sau đó hắn lên tiếng đáp.
Lời hắn vừa nói ra đã khiến vẻ mặt của Lâm Viên Viên lập tức đơ cứng lại.
Tần Thiên cũng trực tiếp phun ngụm trà trong miệng ra, rồi mục trừng khẩu ngai nhìn Vương Bình.
Mặt mũi của Ngô Quân thì giật giật, hắn dùng ánh mắt thương hại để nhìn Lâm Viên Viên.
Trần Khang và Trần Tư cũng trố mắt nhìn nhau, bọn họ nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Vậy mà lại đang ở ngay Hoàng thành.” Sau khi Lâm Viên Viên hoàn hồn lại, sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh.
Cũng chẳng còn cách nào, tính đập vào của câu nói này thật sự quá lớn.
Điều này há chẳng phải là đối phương thật sự có thể giết nàng bất cứ lúc nào sao.
“Không đúng, nếu như quỷ dị đang ở trong Hoàng thành, vậu tại sao lại không ra tay với ta?”
Lâm Viên Viên cảm thấy hoài nghi mà hỏi.
“Có thể là đang nuôi cá, đợi chúng ta tới. Hoặc có thể là đang ép sương trắng di chuyển đến từ Vụ Sơn, nó cần trả một cái giá gì đó.”
Vương Bình suy đoán.
“Nhưng, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện, trong triều đình chưa chắc là không có nội ứng của quỷ dị, chuyện chúng ta đến đã bại lộ rồi. Tần Thiên, ngươi triển khai pháp trận, bao vây toàn bộ Hoàng thành lại.”
Lúc Vương Bình đang nói chuyện phiếm, hắn vẫn luôn phát động linh thức, vừa nhìn chằm chằm vào quỷ dị, dĩ nhiên là hắn phát hiện có một số sương trắng mỏng đang lặng lẽ xuất hiện và lan về hướng này, thế nên hắn quay về phía Tần Thiên và bình tĩnh ra lệnh.
Ở chỗ này cũng chỉ có Tần Thiên là người am hiểu trận pháp nhất.
Vương Bình muốn học trận pháp, chỉ tiếc là hắn lại không có cơ hội đó, không có cách nào đổi mới thiên phú tương quan mà cũng không thể học trận pháp cao thâm.
“Cứ giao cho ta.”
Tần Thiên cười toét miệng một tiếng, sau đó hắn trực tiếp lấy ra một trận bàn.
Trong phút chốc, trận bàn chuyển động, mấy chục lá cờ đặc thù biến thành ánh sáng giáng xuống khắp nơi trong Hoàng thành, sau nó nó dần hình thành một đại trận vô cùng mạnh.
Đến cả Vương Bình khi nhìn thấy đại trận này, cũng để lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Đại trận này hết sức huyền diệu, Vương Bình cảm thấy với thực lực hiện tại của hắn, muốn phá vỡ nó thì cũng phải mất một khoảng thời gian.
Nói cách khác, tu sĩ Huyền Đan cảnh, cơ bản là không thể nào phá vỡ nó được, bởi năng lực phòng ngự của nó chắc chắn rất mạnh.
“Đây là món đồ mà ta lấy được từ sư phụ của ta, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ điên phong sử dụng pháp bảo mạnh cũng khó mà công phá được.”
Thấy Vương Bình khá kinh ngạc, Tần Thiên lên tiếng giải thích với vẻ vô cùng tự đắc.
“Sư phụ của ngươi đối xử tốt với ngươi thật.”
Vương Bình cảm thán một câu.
Lâm Viên Viên, Ngô Quân, Trần Tư đều gật đầu ngưỡng mộ.
Trần Khang cũng thấy cảm thán, trong group đúng là có nhiều đại lão thật.
“Cái đó là chắc chắn rồi. Chỉ là của cải của sư phụ ta đều đã bị ta móc rỗng rồi, ta nghĩ ta cần phải đợi cho đến khi những vị sư tổ kia xuất quan rồi mới lại đi túm lông dê.”
Tần Thiên liếm môi, bắt đầu nảy sinh ý định rục rịch.
“Tu vi của những vị sư tổ kia, không có ai thấp hơn thần cảnh, nên bọn họ chắc chắn có rất nhiều món đồ tốt trên người.”
Đám người Vương Bình ai cũng đều trợn trắng mắt.
Tên Tần Thiên này đúng là quá may mắn, do gia nhập vào bên trong Lưu Võ thánh địa thâm hậu, nên trên người cũng có rất nhiều bảo bối.