‘Bởi vậy, để đề phòng lỡ như, ngươi muốn trừ khử hắn. Bởi vì một khi hắn lan truyền tin tức các ngươi hái được Ngộ Hồn thảo ra ngoài, các ngươi rất có thể sẽ gặp phải vây công của nhân vật thiên kiêu.’
‘Bởi vì vật này thực sự quá trân quý. Rất nhiều nhân vật thiên kiêu rất có thể cả đời đều sẽ bị kẹt chết ở cấp độ Niết Bàn cảnh đại viên mãn và Chuẩn Vương, nếu có được bảo dược này, xác suất bọn họ bước vào Vương cảnh sẽ tăng lên rất nhiều. Võ đạo tất tranh, đám người đó không thể để vụt mất cơ duyên này.’
‘Tuy về mặt chiến lực, ngươi và Cơ Băng Nguyệt không sợ bất cứ người nào vào trong bí cảnh, nhưng các ngươi chung quy là thế đơn lực bạc, nếu bị hàng loạt cường giả áp chế tu vi vây công thì vẫn vô cùng nguy hiểm, rất có thể sẽ ngã xuống. Đừng nói chi là, Thái Vĩnh Long bây giờ vẫn chỉ có tu vi Âm Dương cảnh đại viên mãn.’
‘Cuối cùng, ngươi lựa chọn ra tay, hung hăng giết tới Thánh tử thứ năm của Tử Lôi thánh địa Lâm Thu. Lâm Thu không nghĩ tới các ngươi lại sẽ động thủ với hắn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, muốn phản kháng. Nhưng sự phản kháng của hắn chỉ là phí công, tu vi của ngươi cao hơn hắn, chiến lực cùng cảnh lại càng nghiền áp hắn.’
‘Vì thế, Lâm Thu bị ngươi một kích giết chết ngay tức khắc, thần hồn cũng bị trừ khử, không hề có chút trì hoãn nào.’
‘Với hành động giết chết Lâm Thu của ngươi, Cơ Băng Nguyệt không có bất kỳ ý nghĩ gì, dù sao nàng sớm đã cảm thấy Lâm Thu này không có ý gì tốt, cứ bám theo các ngươi.’
‘Mà Thái Vĩnh Long thì càng không có ý kiến gì. Nói cho cùng, trên người Lâm Thu đã không còn cơ duyên, xem như đã bị ép khô sạch sẽ, hắn cảm thấy nếu đã đắc tội với người, còn không bằng làm sạch sẽ một xíu.’
“Hay lắm, tóm một người cạo lông dê, cạo trụi lông thì trực tiếp giết chết, Lâm Thu này, quá thảm.”
Vương Bình nhìn nội dung mô phỏng, thầm nói.
Nhưng mà Vương Bình cũng không có ý nghĩ thương xót hắn gì.
Nếu đã hớt cơ duyên của người ta, người ta dự định kêu người, Vương Bình mô phỏng không làm sạch sẽ chút, ngược lại sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc kệ là vì chính mình hay là suy nghĩ cho đồng đội, cũng phải hạ độc thủ.
“Tiền tài động lòng người, ta cũng không tư cách nói người khác hiểm độc.”
Vương Bình gật đầu, thở dài.
Lúc Vương Bình đang cảm khái, chữ viết trên màn hình tiếp tục hiện ra.
‘Một tuần kế tiếp, các ngươi tiếp tục hớt cơ duyên của các đại thiên kiêu, thu được không ít thứ tốt, từng người giàu đến chảy mỡ. Thậm chí, ngươi còn lần nữa thu được một Niết Bàn quả. Về việc này, Thái Vĩnh Long hoàn toàn không có ý nghĩ chia với ngươi, trực tiếp nhường phần.’
‘Còn Cơ Băng Nguyệt lại tỏ vẻ Niết Bàn quả này là hệ hỏa, nàng không cần, cho nên Niết Bàn quả này rơi vào trong tay ngươi.’
‘Hôm sau, lúc các ngươi tiếp tục tìm kiếm thiên kiêu và hớt cơ duyên của bọn họ thì nghe thấy động tĩnh rất lớn xuất hiện, các ngươi cùng nhau đuổi tới.’
‘Sau khi đến nơi, các ngươi nhìn thấy một ao máu, bên trong ao máu có một bộ hài cốt khổng lồ, trong đó còn mọc ra một đóa hoa màu máu.’
‘Lúc các ngươi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều lộ ra vẻ kinh sợ. Bởi vì từ trên bộ hài cốt to lớn này, các ngươi cảm nhận được uy nghiêm Vương giả mãnh liệt, đây là thi hài Vương giả để lại sau khi ngã xuống.’
‘Về phần ao máu này, rất có thể là máu của yêu thú Vương giả, Còn đóa bảo hoa ở trung tâm nhất lại đã hấp thu máu Vương giả, thậm chí có thể đã hấp thu bảo dược trong tinh huyết Vương giả, mức độ trân quý của nó đủ khiến cho Vương giả cùng cảnh cũng vì đó động lòng.’
‘Lúc này, trong lòng các ngươi nồng nhiệt tới cực điểm, biết cơ duyên này tuyệt đối là một cơ duyên kinh thế. Nếu như có thể thu được bảo hoa ấy thì tuyệt đối có thể mở rộng con đường phía trước của các ngươi, có thể làm cho các ngươi mai sau đi càng xa hơn, chân chính bỏ xa thiên kiêu cùng thời.’
‘Song, tuy các ngươi điên cuồng trong lòng nhưng vẫn chưa manh động, bởi vì lúc các ngươi đến cũng có rất nhiều tu sĩ bị huyết quang ngút trời hấp dẫn lại đây.’
‘Trong đó có tu sĩ Sinh Tử cảnh bình thường áp chế tu vi, tu sĩ Bán Bộ Sinh Tử cảnh, tu sĩ Âm Dương cảnh, cũng có đệ tử chân truyền của các thế lực lớn, thậm chí còn nhân vật cấp Thánh tử. Nhiều cường giả như vậy hội tụ tại đây, nếu ai dám manh động, thế nào cũng sẽ bị hợp lực tấn công.’
‘Có thể trở thành cường giả, không có người nào là kẻ ngốc, biết ai dám làm chim đầu đàn là người đó phải chết. Vì thế, các ngươi giằng co không được.’
‘Song, cuối cùng vẫn có người muốn phá vỡ cục diện bế tắc, nếu không người đến chỉ sẽ lúc ngày càng nhiều. Thánh tử thứ ba của Hãn Hải thánh địa đối địch với Thiên Kiếm thánh địa bí mật truyền âm, mê hoặc mọi người, cho rằng ba người các ngươi có uy hiếp lớn nhất, nhất định phải ngay lập tức xử lý các ngươi, bọn họ mới dễ tranh giành bảo vật.’
‘Chỉ là, người ở chỗ đây đều là cáo già, đương nhiên sẽ không bị người khác lợi dụng, ai nấy đều không hề bị lay động.’
‘Thấy vậy, Thánh tử thứ ba của Hãn Hải thánh địa vô cùng khó chịu, lạnh lùng hừ truyền âm cho tu sĩ trong các đại thánh địa, tỏ vẻ người dưới thánh địa quá mức chướng mắt, không có tư cách tham gia tranh đoạt, trước tiên liên hợp xử lý bọn họ rồi lại nói.’
‘Đối với lời ấy, các ngươi vẫn không bị lay động. Cũng vào lúc này, bên trong ao máu bỗng nhiên có sóng lớn xuất hiện, một con yêu thú khủng bố thình lình xuất hiện, chớp mắt giết ngay một cường giả Bán Bộ Sinh Tử cảnh, điều này làm cho tất cả mọi người đều thấy kinh sợ.’
‘Ngươi và Cơ Băng Nguyệt đều rất bình tĩnh, đã sớm đoán được bên trong ao máu có ẩn giấu yêu thú. Suy cho cùng, phàm là thiên tài địa bảo thì tất nhiên sẽ có người thủ hộ cường đại tồn tại. Nếu không thiên tài địa bảo cỡ này sớm đã bị yêu thú hấp dẫn qua ăn mất, còn có thể để cho các ngươi tới tranh đoạt bảo vật chắc.’