Đối với điều này, Vương Bình cũng vui vẻ làm một người nghe.
Đồng thời, lão giả tóc bạc cũng thường thường sẽ luận đạo với hắn.
Tuy rằng tu vi của lão giả tóc bạc chỉ có Bán Bộ Niết Bàn cảnh, nhưng chung quy hắn là nhân vật sống hơn vạn năm, cảm ngộ đối với tu hành sâu đậm, không phải Vương Bình có thể bằng được, một vài đạo lý khiến cho Vương Bình được lợi rất nhiều.
Điều này, làm cho Vương Bình có loại cảm giác ngộ đạo chân thật, hoàn toàn khác biệt với cảm giác do mô phỏng mang lại.
Về phần Thái Vĩnh Long, sớm thông qua thí luyện, cũng được lão giả tóc bạc dạy tu hành, thường thường quán đỉnh cho hắn, tăng tu vi của Thái Vĩnh Long lên.
Đương nhiên, tu vi của lão giả tóc bạc, càng nhiều là dùng để rèn luyện căn cốt của Thái Vĩnh Long, có thể tăng lên một ít tư chất, thì tăng lên một ít, tăng lên tu vi là phụ.
Loại bí pháp này, vô cùng hiếm thấy, cái giá cũng rất lớn.
Cũng chính là lão giả từng là chuẩn Vương, hơn nữa đã sớm ngộ thấu sinh tử, có suy nghĩ tìm chết.
Nói cách khác, đại năng khác không có khả năng làm được loại chuyện này, cho dù làm được, cũng ít có người sẽ đi làm như vậy.
Cuối cùng, sau khi lão giả tóc bạc mài xong căn cốt và căn cơ của Thái Vĩnh Long, hơn nữa tăng tu vi của hắn lên tới Huyền Đan cảnh đại viên mãn thì tọa hóa.
Vương Bình và Thái Vĩnh Long lập mộ bia cho lão giả tóc bạc, tâm trạng phá lệ phức tạp.
Vương Bình quen biết lão giả tóc bạc một tháng, đã có cảm giác như bạn vong niên.
Mà Thái Vĩnh Long càng không cần nhiều lời, lão giả tóc bạc có đại ân với hắn, là sư tôn thứ hai của hắn.
“Sư tôn, đợi ta có đủ năng lực, ta nhất định sẽ phục sinh ngài.”
Thái Vĩnh Long dập đầu về hướng bia mộ, trịnh trọng nói.
Thấy Thái Vĩnh Long bái lạy, lần này Vương Bình cũng không định trêu chọc hắn “vẽ bánh rỗng” nữa.
Dù sao, Thái Vĩnh Long đúng là nghiêm túc. Trong thâm tâm, hắn thực sự cảm thấy kính trọng và khâm phục sự độ lượng của lão giả tóc trắng.
“Nhưng mà hắn có thực sự muốn sống lại không?”
Vương Bình không nhịn được tự hỏi vấn đề này.
Dù sao, lão giả đó thật sự chán sống.
Làm sống lại một người cô đơn một mình như hắn, từ ý nghĩa nào đó thì đúng là một việc tàn nhẫn.
Trừ phi ngươi cũng phục sinh một vài người thân của hắn, thế mới giúp hắn có lý do sống tiếp.
“Coi như xong, nghĩ nhiều như vậy cũng không làm được gì. Tương lai lại biến thành cái dạng gì, đó cũng là chuyện của tương lai.”
Vương Bình lắc đầu, không tiếp tục nghĩ tiếp chuyện này.
“Vương ca, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?”
Lúc này Thái Vĩnh Long đã đứng dậy. Hắn dò hỏi Vương Bình.
Mục đích bọn họ tới Hắc Quang cốc là vì để cho hắn trở nên mạnh mẽ.
Bây giờ mục đích đã đạt đến, có vẻ cũng phải cân nhắc tiếp theo nên làm gì.
“Khả năng chúng ta còn cần dừng chân ở đây thêm một đoạn thời gian. Ngươi ăn quả này, tăng phẩm cấp Huyền Đan lên đến cấp độ Vô Hà. Đồng thời cũng có thể chữa khỏi một vài tai họa ngầm của việc bị quán đỉnh.”
Vương Bình mỉm cười, lấy Niết Bàn quả ra mở miệng nói.
“Vương ca, đây là quả gì mà lợi hại thế?”
Thái Vĩnh Long nhìn Niết Bàn quả, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Bây giờ bản thân hắn không phải người mới, đương nhiên biết Huyền Đan hoàn mỹ là khái niệm gì.
“Niết Bàn quả.”
Vương Bình tùy ý nói lai lịch và giá trị của Niết Bàn quả ra.
“Vãi, Vương ca, không, ngươi đúng là cha ruột ta!”
Sau khi Thái Vĩnh Long nghe xong thì ôm lấy Vương Bình. Hắn kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, rưng rưng nước mắt.
Mẹ nó, vật trân quý như vậy mà Vương ca nói cho là cho. Vương ca đối với hắn thật sự quá tốt đi.
“Đệt, ngươi đừng có dùng biểu cảm đó để ôm ta, tởm chết.”
Trên trán Vương Bình nổi gân xanh, đánh bay Thái Vĩnh Long ra ngoài.
“Khụ khụ, không phải do ta quá kích động sao.”
Thái Vĩnh Long có chút lúng túng bò dậy từ dưới đất.
“Nhưng mà Vương ca, ta thiếu ngươi càng ngày càng nhiều, nói lời cảm tạ gì cũng đều có vẻ không có ý nghĩa.”
Sau đó Thái Vĩnh Long lại cảm khái.
“Đừng có dài dòng như thế. Về sau làm việc cho ta thật tốt là mạnh hơn bất cứ thế gì rồi.”
Vương Bình nhếch miệng.
“Đó là tất nhiên.”
Thái Vĩnh Long cười hà hà.
“À ừm… Vương ca, ta tiếp tục bế quan đây. Chờ ta xuất quan, chúng ta lại rời đi nơi này.”
“Được.”
Vương Bình gật đầu, cũng không muốn nói thêm điều gì.
“Đúng rồi, đây là một vài món đồ mà sư tôn để lại cho ta. tuy không có nhiều linh thạch cực phẩm và nguyên dịch mà Vương ca cần, nhưng có lẽ đối với ngươi cũng có chút trợ giúp.”
Thái Vĩnh Long lại giống như nhớ tới cái gì, cầm một chiếc nhẫn trữ vật đưa tới.
Đối với cái này, Vương Bình cũng không lằng nhằng, trực tiếp nhận lấy.
Tuy hắn chiếm được không ít lợi ích từ Bắc Dương tông, nhưng đối với linh thạch và nguyên dịch, hắn chắc chắn sẽ không ngại nhiều.
Những vật này, càng nhiều càng tốt.
“Vậy thì… Vương ca làm việc trước đi, ta đi bế quan.”
Thái Vĩnh Long cười hà hà, sau đó rời khỏi nơi này.
Còn Vương Bình thì ngồi trên cái ghế gỗ mà lão giả tóc trắng thích nhất, kiểm tra đồ vật đặt bên trong nhẫn trữ vật.
Không thể không nói, lão giả tóc trắng một mực ẩn cư nên thật sự không có nhiều đồ tốt.
Linh thạch cực phẩm cũng chỉ khoảng trên dưới một trăm vạn.
Về phần nguyên dịch hạ phẩm, cũng tầm trên dưới ba trăm cân.
Tuy những tài nguyên này đã đủ để so sánh với tích lũy của những tông môn như Bắc Dương tông. Nhưng đối với lão giả tóc trắng kiếp trước là Chuẩn Vương, đời này cũng là Bán Bộ Niết Bàn cảnh mà nói, phải công nhận là cực ít.
Chỉ có thể nói, lão giả quả thật không màng nhiều thứ, không có hứng thú đi tranh, cũng lười đi tranh.
Đối với những thứ này, Vương Bình cũng không có ghét bỏ chúng.
Dù sao chúng cũng đủ để hắn mô phỏng rất nhiều lần. Trước mắt đối với hắn là đủ dùng rồi.
Ngoài ra thì trong nhẫn trữ vật của lão giả vẫn có vài món đồ tốt khác.
Một thanh trường đao là bảo khí cực phẩm.