Mọi người hiểu ý nở nụ cười, cảm thấy như vậy là tốt nhất.
Sau đó Vương Bình không nói thêm gì, dẫn theo mọi người đi tới đô thành ngự thú.
Vị trí Alpha truyền tống rất gần với đô thành ngự thú, vì vậy đám người Vương Bình đã tìm thấy nó một cách dễ dàng mà không tốn bất kỳ sức lực nào.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy nhiều cảnh tượng ngự thú bay trên không trung khác nhau.
Không thể không nói, rất chi là đồ sộ.
Tất nhiên, đây là đối với các thành viên khác trong group, còn đối với Vương Bình thì loại cảnh tượng này chẳng là gì cả.
Tiếp theo, Vương Bình dẫn mọi người dễ dàng tìm được Ngô Nguyệt Minh.
Giống như sự phát triển trong mô phỏng, Vương Bình lập tức bị phát hiện.
Nói đúng ra, lần này Vương Bình cố ý bị phát hiện.
Trong thời gian ngắn, năm con ngự thú khác nhau phát động công kích mãnh liệt với đám người Vương Bình.
Ngự thú bất thình lình công kích đã kinh động đến toàn bộ ngự thú sư trong đô thành ngự thú, vô số người kinh ngạc nhìn cảnh này.
Về việc này, Vương Bình không nương tay, trong nháy mắt giết chết bốn con ngự thú, bắt sống một con ngự thú.
Sức mạnh cường hãn ấy khiến cho rất nhiều ngự thú sư tỏ vẻ kinh ngạc.
Dù sao ngự thú sư mạnh mẽ ở ngự thú họ điều khiển, tuy cơ thể của họ sẽ được cường hóa ở một mức độ nhất định bởi vì ký kết khế ước với ngự thú, khiến bọn họ có được sức mạnh siêu phàm.
Tuy nhiên, sức mạnh đó so sánh với Vương Bình thì thực sự quá mức nhỏ bé.
Ngự thú chỉ đứng sau ngự thú Thần cấp lại bị một tay bóp nổ gì đó, thật sự là quá mức dọa người một chút.
Tất cả các ngự thú sư không hẹn mà cùng có một suy nghĩ.
Vương Bình chắc chắn không phải là ngự thú sư, có thể là mãnh thú đội lốt người.
Tất cả ngự thú sư hùng mạnh đều không hẹn mà cùng thả ra ngự thú mạnh mẽ của mình, giẫm lên lưng ngự thú vây quanh đám người Vương Bình.
Trong nháy mắt, trên trời dưới đất tràn ngập đủ loại ngự thú mạnh mẽ, khiến vô số người mở rộng tầm mắt.
Bị bao vây bởi rất nhiều ngự thú mạnh mẽ, đám người Ngô Quân không hề hoảng sợ, ngược lại họ tò mò nhìn những ngự thú tuấn tú hoặc dễ thương này, hận không thể thu phục một con.
Suy cho cùng, đối với những người trẻ tuổi, ai mà không có ước mơ trở thành chuyên gia huấn luyện thú chứ?
“Các ngươi thật sự muốn làm kẻ địch của ta?”
Một tay Vương Bình nắm chặt ngự thú thuộc về phó viện trưởng Học viện ngự thú, khiến nó đau đớn vùng vẫy, đồng thời lạnh lùng nói với ngự thú sư có mặt ở đó.
Vừa dứt lời, một luồng uy áp đáng sợ lập tức bộc phát, quét ngang toàn bộ thủ đô ngự thú.
Thủ đô ngự thú được dùng vật liệu đặc thù để xây nên, còn có ngự thú mạnh mẽ củng cố điên cuồng rung động, bầu trời có hiện tượng bị bóp méo.
Mà những ngự thú sư và đám ngự thú mạnh mẽ cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi và run rẩy.
Bởi vì đây là uy thế ngự thú Thần cấp mới có thể có được.
Dưới Thần cấp đều là con kiến hôi!
Đối mặt với hung thú Thần cấp, cho dù họ cùng tiến lên thì cũng chỉ có thể lập tức bị giết, không có khả năng thứ hai, điều này đương nhiên khiến bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Người từ vực ngoại đến, ngươi thật quá đáng.”
Lúc này, một giọng nói lãnh khốc vang lên.
Sau đó, trong không gian nổi lên từng gợn sóng, một bóng người bước ra từ trong đường hầm không gian.
Hắn có dáng người cao ngất, tuy khuôn mặt bình thường nhưng lại toát ra khí chất không giận tự uy.
Hắn thình lình là ngự thú sư Thần cấp xém thì bắt được Vương Bình lúc trở về.
“Quá đáng sao? Ta không nghĩ vậy. Dù sao ta đến thế giới này chỉ để thăm các đồng bạn của ta, kết quả là ngự thú của các ngươi đã tấn công bọn ta không phân biệt trắng đen trước. Đồng thời ta còn phát hiện đồng bạn của ta đã bị thao túng tinh thần, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.”
Vương Bình nhìn ngự thú sư Thần cấp - thống soái tối cao của liên minh, nói một cách bình tĩnh.
Lời này vừa nói ra, tất cả ngự thú sư mạnh mẽ có mặt ở đây đều sửng sốt, nghĩ đến một người.
Đó là, Ngô Nguyệt Minh.
Sự tồn tại của Ngô Nguyệt Minh không phải là bí mật đối với các cao tầng của Liên minh ngự thú sư.
Chẳng qua, tuy họ theo dõi và sắp xếp rất nhiều biện pháp với Ngô Nguyệt Minh, nhưng họ không có ý định làm hại hắn.
Dù sao đây cũng là người được thống soái tối cao coi trọng, ai dám làm bậy chứ.
Vì lý do này, lời Vương Bình nói ra có một chút vi diệu.
“Còn có việc này sao?” Ngự thú sư Thần cấp nhíu mày.
“Ha ha, có phải như thế hay không, các ngươi điều tra là biết. Nhưng mà, nếu ngươi muốn ra tay với ta thì cũng có thể thử xem.”
Vương Bình bình tĩnh nói.
Ngự thú sư Thần cấp nhìn Vương Bình thật sâu, sau đó nói với các ngự thú sư khác: “Tất cả các người đều lui xuống đi.”
Ngay lập tức, những ngự thú sư khác đều thu hồi những ngự thú của mình và lùi xuống, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Kế tiếp, ngự thú sư Thần cấp giống như xảy ra trong mô phỏng, điều tra chân tướng, lại mời Vương Bình đến nơi ở của mình để thảo luận vấn đề này.
Cùng lúc đó, trong lãnh địa của hung thú Thần cấp, một con ngự thú cao hai mét, khá giống khỉ lông vàng nằm tựa vào tảng đá, nhàn nhã ăn táo.
“Thất bại sao? Có điều đây là chuyện hết sức bình thường. Dù sao không có khả năng tên Alpha kia phái mấy người yếu ớt tới đối phó ta.”
“Nhưng nếu coi ta là con mồi, ngươi hoàn toàn sai lầm. Ai là con mồi, điều đó chưa biết được đâu.”
Khỉ lông vàng cắn một miếng táo nữa, vẻ mặt trở nên lãnh khốc.
“Đao ca, khi nào ngươi có thể đến?”
Khỉ lông vàng mở một trang trò chuyện và nói.
“Để lẻn vào thế giới này mà không bị Alpha và ý thức thế giới phát hiện, ngươi cũng biết đó là một chuyện rất phiền phức. Cho nên, sẽ phải mất một khoảng thời gian.”
“Vậy à.” Khỉ lông vàng gật đầu, mở miệng nói: “Vậy ta chờ một lát rồi mới hành động, dù sao cá cũng đã mắc câu, bước tiếp theo là làm sao để giết chúng.”