Mẹ nó, tên tiểu tử này có lai lịch thế nào vậy, hắn lại có thể ngưng tụ ra Huyền đan hoàn mỹ, đây là điều mà rất nhiều Thánh tử của thánh địa, thậm chí đến Ma tử của Cửu U Ma Giáo đều không nhất định có thể làm ra được.
Phải nói rằng rất nhiều Thánh tử và Ma tử đều không thể làm được chuyện này.
Trong một lúc, Huyết Ma Nguyên Phong im lặng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thái Vĩnh Long vừa rồi lại chế nhạo hắn rồi.
Đối phương có tư cách ấy.
“Bổn toạ hỏi ngươi một chút vấn đề, ta hỏi, ngươi đáp, bổn toạ có thể suy nghĩ tha cho ngươi một con đường sống.”
Lúc này Vương Bình cũng lên tiếng.
Ánh mắt hắn bình tĩnh, nhưng chỉ lộ ra một tia khí tức Hoàng giả.
“Hoàng…Hoàng giả.”
Trong khoảnh khắc này, Huyết Ma Nguyên Phong như bị sét đánh ngang tai, đôi mắt mở to kinh ngạc, suýt nữa thì bị doạ chết.
Mặc dù Huyết Ma Nguyên Phong chưa từng gặp Hoàng giả.
Nhưng hắn từng gặp qua giáo chủ của Huyết Ma giáo.
Đó là cường giả Chuẩn Hoàng.
Thế nhưng, ngay cả Chuẩn Hoàng cũng không có uy nghiêm của Hoàng giả.
Hoàng giả chân chính, cho dù ngươi chưa từng gặp qua hay cảm nhận được áp lực từ hắn, chỉ cần hắn thể hiện một chút uy, ngươi có thể hiểu rõ đây là Hoàng giả được thiên địa tôn kính.
Điều này thực sự làm Huyết Ma Nguyên Phong tê dại rồi.
Hắn chỉ là một tên tu sĩ Sinh Tử cảnh nhỏ bé, tại sao lại có thể nhận được đãi ngộ lớn như vậy, được một vị Hoàng giả thẩm vấn.
Có điều Huyết Ma Nguyên Phong nhớ lại chuyện Vương Bình phong ấn hắn hai năm trước, không khỏi cười khổ và hơi nghi hoặc.
Hắn không cảm thấy hai năm trước Vương Bình là tu sĩ Siêu Phàm cảnh, hai năm sau có thể thành Hoàng giả, đây là chuyện không thể nào.
Nhưng hắn không hiểu tại sao Hoàng giả như Vương Bình lại cẩn thận bố trí phong ấn yếu ớt ở bên ngoài vào hai năm trước như vậy, đơn thuần chỉ là trêu hắn cho vui thôi sao?
“Xin mời Hoàng tôn hỏi, nếu như ta biết, sẽ nhanh chóng trả lời.”
Trong lòng Huyết Ma Nguyên Phong mặc dù còn nhiều nghi vấn, nhưng không dám hỏi nhiều, mà vừa hèn mọn vừa vinh hạnh nói.
Tuy rằng hắn là tu sĩ ma đạo nhưng đời này có thể được mặt đối mặt nói chuyện với Hoàng giả, cũng hết sức vinh hạnh.
Nếu có thể chết trong tay Hoàng giả, vậy thì hắn cũng cảm thấy chết không hối tiếc.
So với chết già trong đau đớn, hay chết vì một đòn của Hoàng giả, cái nào tốt hơn, người thông minh đều sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.
“Ngươi biết bao nhiêu bí mật của Xích tộc.”
Vương Bình kéo Xích Phong đến trước mặt mình, bình tĩnh nói.
“Xích tộc?”
Huyết Ma Nguyên Phong sững sờ, sau đó mới chú ý đến đứa trẻ Xích Phong bị hắn phớt lờ.
“Hoàng tôn đại nhân, ta đã từng tiến vào một nơi tuyệt địa, biết được một số bí mật từ nơi đó.”
Huyết Ma Nguyên Phong kinh hãi nhìn Xích Phong, thận trọng nói.
“Những bí mật này có liên quan đến Xích tộc.”
“Tuyệt địa.”
Hai mắt Vương Bình sáng ngời, trong lòng lập tức có chút suy đoán.
“Đúng, tuyệt địa. Tuyệt địa đó được gọi là Long Viêm Cốc, là nơi nguy hiểm nhất trong Tử Linh giới. Nghe đồn rằng nếu cưỡng ép tiến vào nơi đây, ngay cả Hoàng giả cũng có khả năng ngã xuống.”
“Mà tiểu nhân từng bị người ta truy sát, chỉ còn cách bước vào Long Viêm Cốc. Ta tưởng rằng từ đây sẽ vẫn lạc trong đó, bị đốt thành tro bụi, nhưng không ngờ rằng ta may mắn có được một viên ngọc thạch màu đỏ, được nó bảo vệ, những ngọn lửa trong đó không thể tổn hại đến ta.”
“Cứ như vậy ta tiến vào nơi sâu nhất, nhìn thấy một số cung điện, từ trong một cung điện biết được một số mật văn, liên quan đến bí mật của Xích tộc.”
Huyết Ma Nguyên Phong lộ ra vẻ hồi ức, nói ra những bí mật chôn giấu trong lòng mình nhiều năm.
Những bí mật này, hắn giữ kín như bừng, không dám chia sẻ với ai, cũng không có ý định nói ra ngoài.
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới năm đó hắn tại đại lục Huyền Quy đại khai sát giới sẽ dẫn đến tình cảnh bị phong ấn, khiến hắn không còn lối thoát.
Giờ đây chuyện đã đến nước này, cũng không có gì để che giấu nữa.
Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, cho dù hắn không nói, Hoàng giả như Vương Bình cũng hoàn toàn có thể soát hồn.
Nếu như đã không thể phản kháng, còn không bằng nói ra một cách thẳng thắn.
“Long Viêm Cốc, bí mật Xích tộc.”
Vương Bình ánh mắt lóe lên, lập tức hiểu ra nơi Diệp Thần có được cơ duyên, đoán chừng chính là Long Viêm cốc.
Ở một bên, cả mặt Xích Phong mông lung, chuyện này sao đương nhiên lại liên quan đến Xích tộc bọn họ rồi, hơn nữa còn nói khiến hắn nghe không hiểu lắm.
“Thương Viêm Hoàng Tôn năm đó, chính là tộc trưởng của Xích tộc khi ấy. Có điều so với bí mật thật sự của Xích tộc thì không tính là gì. Thân phận thật sự của Xích tộc đến từ Thượng giới.”
Lúc này, Huyết Ma Nguyên Phong tiếp tục nói.
“Quả nhiên là như vậy.”
Sắc mặt Vương Bình không thay đổi, coi như đã xác thực được suy đoán của mình.
“Mẹ kiếp! Cái gì!”
So với sự bình tĩnh của Vương Bình, thì Thái Vĩnh Long lại há mồm trợn mắt .
Mẹ nó, đây thật sự là một bí mật lớn kinh hoàng.
Xích tộc vậy mà vượt qua Hoàng giả, hơn nữa còn đến từ thượng giới.
Xích tộc ban đầu là như vậy, hiện tại cũng quá thảm rồi, đừng nói là Hoàng giả, đến Linh Nguyên cảnh cũng chẳng có đến một người.
“Tuy nhiên Xích tộc đến từ thượng giới vẫn chưa tính là kinh hoàng nhất.”
“Chuyện kinh khủng nhất chính là bối cảnh đằng sau thân phận của Xích tộc tại thượng giới thật sự rất kinh khủng. Xích tộc bọn họ đã từng thống lĩnh thượng giới, được xưng là Đế tộc, xưng bá một thời đại. Chỉ có điều tổ tiên họ vì trấn áp đại kinh khủng, thân nhiễm điềm xấu, dẫn đến toàn bộ Đế tộc đều bị ảnh hưởng, từ đó suy tàn. Bất đắc dĩ mới phải di chuyển phần lớn tộc nhân đến các nơi Hạ giới ẩn náu.”
“Mà Xích tộc ở Tử Linh giới chúng ta chính là hậu duệ của một bộ phận tộc nhân Xích tộc năm đó chạy nạn xuống hạ giới.”
“!!!”
Nghe những lời miêu tả của Huyết Ma Nguyên Phong, ngay đến cả Vương Bình cũng ngồi không vững, lòng chấn động đến cực hạn.