Mẹ nó, mặc dù hắn đoán được lai lịch của Xích tộc rất kinh người, đoán chừng là đến từ thượng giới, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, lai lịch cả Xích tộc lại kinh người đến mức vậy.
Từng thống lĩnh thượng giới, xưng bá một thời đại, được xưng là Đế tộc, bối cảnh thân phận này cũng quá dọa người rồi.
Hắn giờ đây vẫn đang kiếm ăn ở Tử Linh giới nho nhỏ này, chưa thể xưng bá Tử Linh giới được.
Cuối cùng Xích tộc thì hay rồi, vừa có bối cảnh thân phận là Đế tộc, vừa có tổ tiên lợi hại như vậy.
Có điều nếu nghĩ như vậy, thì lại càng thêm kinh khủng.
Lời nguyền huyết mạch của Xích tộc, ngay đến cả Đế tộc như Xích tộc cũng không phản kháng nổi, thậm chí đến cả vị tổ tiên Xích tộc từng xưng bá thượng giới cũng bị nhiễm vận rủi, thật sự rất đáng sợ.
Trong chốc lát, Vương Bình cảm thấy bản thân mình đáng chết, vậy mà nhiều lần muốn tìm ra chân tướng của lời nguyền huyết mạch, chỉ là cuối cùng cũng kìm nén được tâm tư của mình.
Nói cho cùng, đây cũng là do ở trong nhân sinh mô phòng chưa xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào, khiến hắn cho rằng lời nguyền huyết mạch của Xích tộc tuy rằng kinh khủng, nhưng chỉ cần không kích thích lời nguyền, thì là vô hại đối với hắn.
Cũng có lẽ, lời nguyền này chẳng thèm ngó tới những kẻ cùi bắp như bọn họ .
Nếu không một khi bạo phát ra ngoài, nguy hại tuyệt đối không kém hơn quỷ dị và sương đen là bao, thậm chí còn đáng sợ hơn nữa.
Đương nhiên Vương Bình càng tin rằng lời nguyền này sẽ chỉ ảnh hưởng đến Xích tộc, nếu không Tử Linh giới trong bao nhiêu năm như vậy. lại đã không xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Vậy thì nguyên nhân khiến Xích tộc biến mất là do lời nguyền bị kích hoạt hoàn toàn, khiến cho toàn bộ bọn họ biến mất, hoặc có thể nói có người ở Thượng giới phá bỏ lời nguyền.”
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Vương Bình.
Dù sao theo như lời của Huyết Ma Nguyên Phong, Xích tộc chuyển dời phần lớn tộc nhân xuống hạ giới.
Cũng có thể nói, vẫn còn tộc nhân ở lại thượng giới.
Nếu như trong Xích tộc có người tăng trưởng trở lại, phá vỡ vận rủi, triệu hoán toàn bộ tộc nhân ở hạ giới về thượng giới cũng là chuyện có khả năng.
“Đây mới thật sự là bí mật lớn. Có điều, sau khi biết được những bí mật lớn này, lòng ta lại xuất hiện nghi vấn và bất an.”
Vương Bình lại không nhịn được mà thở dài trong lòng.
Có vẻ như thượng giới cũng không yên bình như vậy.
Một Đế tộc nói lụi tàn là lụi tàn.
Cường giả xưng bá một thời đại, nói gặp chuyện là gặp chuyện.
“Chỉ có thể nói, đây mới chính là trạng thái của đại thế giới huyền huyễn. Mỗi đại thế giới huyền huyễn, các loại lão quái vật đều sẽ bày mưu tính kế, thật sự là quá nguy hiểm.”
Vương Bình lắc đầu, cố gắng ổn định lại tâm tình.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
So với Vương Bình dậy sóng cuồn cuộn trong lòng nhưng không nói lời nào, cả người Thái Vĩnh Long đều choáng váng, miệng chỉ có thể liên tục nói mẹ kiếp.
Đồng thời ánh mắt nhìn sang Xích Phong giống như gặp quỷ vậy.
Xích tộc có tu vi rất thấp trong mắt hắn vậy mà lại có thân phận kinh khủng đến vậy, đây hoàn hoàn là một chỗ dựa vàng.
Đây nếu như nắm chắc, sau này còn không thể cất cánh mà bay sao.
“Xích tộc bọn ta lợi hại vậy sao?”
Xích Phong hơi sửng sốt và mơ hồ.
Hắn tuổi còn trẻ, rất nhiều thứ đều chỉ hiểu biết nông cạn, nhưng vẫn có thể nghe hiểu một vài ý nghĩa.
Xích tộc bọn họ trước đây vô cùng lợi hại, còn đến từ thượng giới nào đó, chỉ là sau đó gia tộc của họ sa sút mà thôi.
“Hoàng tôn đại nhân, đây là tất cả những gì mà ta biết. Ban đầu ta muốn tiếp tục tìm kiếm bí mật, nhưng viên ngọc thạch màu đỏ đó không thể bảo vệ ta tiếp được, ta phát hiện ra nguy hiểm, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.”
Huyết Ma Nguyên Phong thở dài.
“Buông lỏng thức hải, ta cần phải xác nhận một số chuyện.”
Vương Bình nói.
Huyết Ma Nguyên Phong gật đầu, trực tiếp buông lỏng thức hải.
Vương Bình cũng không nói thêm gì nhiều, để Thái Vĩnh Long kiểm tra kí ức của Huyết Ma Nguyên Phong.
Hắn lo lắng Huyết Ma Nguyên Phong và Đoạn Tội Hoàng giả có liên can gì đó, tất nhiên là phải thận trọng hành sự.
“Vương ca, hắn nói không sai, toàn bộ đều là thật. Hơn nữa bối cảnh của hắn cũng rất kinh người, đến từ Cửu U Ma Giáo.”
Thái Vĩnh Long kích động nói.
“Ra là như vậy hả.” Vương Bình gật đầu, không nói thêm gì, xoay người rời đi.
“Hoàng tôn đại nhân, khẩn cầu người giết ta đi, ta không muốn sống nữa.”
Mắt thấy Vương Bình chuẩn bị rời đi, Huyết Ma Nguyên Phong cười khổ cầu xin.
Vương Bình không hề trả lời, tiếp tục rời đi.
Đối với việc này, Thái Vĩnh Long và Xích Phong cũng đều làm theo, trên mặt vẫn còn sự kinh ngạc và kích động.
“Haiz, vừa tu hành, sống hay chết vẫn thật sự không thể do mình.”
Thấy Vương Bình chẳng thèm giết hắn, ánh mắt Huyết Ma Nguyên Phong trở nên ảm đạm, hắn cười khổ nói.
Tiếp theo Vương Bình về đến Xích thôn, nói thân thế của Xích tộc cho thôn trưởng và những người khác nghe.
Sau khi thôn trưởng nghe xong, cũng chấn động như vậy, vô cùng tự hào, mắt rưng rưng vì phấn khích.
Hắn không hề nghĩ tới, tổ tiên của mình lại lợi hại như vậy, thân phận của Xích tộc bọn họ lại kinh người đến vậy.
Đồng thời, cũng làm rõ lời nguyền huyết mạch khiến bọn họ thống khổ rốt cuộc nguyên do là từ đâu.
Có điều bây giờ bọn họ lại nợ Vương Bình thêm một ân huệ, không biết đến khi nào mới có thể trả hết.
“Thôn trưởng, hãy sống thật tốt. Có lẽ qua mười mấy năm nữa, các người sẽ có thể trở về thượng giới.”
Vương Bình nhớ ra ngọc bội Xích tộc mà thôn trưởng đưa cho hắn, lấy nó ra và trả lại cho thôn trưởng.
Hắn lúc trước cũng đã quên mất dây chuyền này.
Bởi vì từ sau khi dùng hết tinh huyết Xích tộc, ngọc bội này đã không còn phản ứng gì nữa.
Mà Vương Bình sau khi đến Linh Thai cảnh, cũng không dùng đến thứ này này nữa.
Giờ đây nghĩ lại, ngọc bội này tuyệt đối không phải vật bình thường.